Đầu tiên bắt Khương Thành trở lại, sau đó tiến hành một loạt kiểm tra với hắn,
để Lam Đề có thể thấy rõ người này thực ra rất bình thường.
Hắn chỉ là một vị diện chi tử mà ngươi đã tình cờ gặp gỡ ở vị diện cấp thấp.
Ngươi cảm thấy hắn là người đặc biệt nhất, chỉ vì lúc đó ấn tượng để lại quá sâu
sắc.
Thật ra nếu để hắn ở Nguyên Tiên Giới cao cấp, từ lâu đã bị giảm xuống thành
một thành viên bình thường trong số hàng tỷ tiên nhân.
Biết đâu hiện tại hắn chỉ là một Chí Tôn kém xa ngươi, thậm chí còn không đến
Đạo Tôn.
Đã rất nhiều năm ngươi chưa gặp lại hắn, chỉ đang dựa trên ấn tượng của ngươi
khi đó, tưởng tượng ra một cái kết mạnh mẽ sau này cho hắn mà thôi.
Một khi Khương Thành trong suy nghĩ của Lam Đề sụp đổ tan vỡ, đương nhiên
‘tâm ma’ của nàng cũng sẽ bị loại bỏ.
Sau đó nàng có thể trở thành tộc trưởng hoàn mỹ nhất của Vu tộc.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ không thể tìm thấy Khương Thành.
Mãi cho đến lần này, đột nhiên Khương Thành chủ động đến.
Minh Đồng và các tế tư giống như nhặt được chí bảo, bọn họ lập tức quyết định
hành động theo kế hoạch.
Nào biết được, ngay khi trận chiến bắt đầu thì Khương Thành đã thể hiện sức
mạnh cấp bậc Đạo Thánh, hơn nữa hắn còn sở hữu tám cự trụ căn nguyên gây
chấn động toàn cầu!
Thành thật mà nói, lúc đấy trong lòng mấy tế tư vô cùng chấn động.
Tình huống hiện tại của Khương Thành hoàn toàn khác với những gì bọn họ
tưởng tượng.
Người vị diện đi ra từ vị diện cấp thấp này, liệu hắn có thể đứng trên đỉnh khi
đến Nguyên Tiên Giới không?
Sau đó, đại tế tư bị chú ấn cắn trả, kế hoạch của bọn họ trực tiếp mắc kẹt.
Thành ca không biết những ngọn nguồn này.
Nhưng hắn cũng lười nghiên cứu kỹ những thứ này, vì vẫn còn việc quan trọng
hơn.
“Vậy Vu đồ đó có chuyện gì, Lam Đề ở đâu?”
Vu tộc vẫn từ chối trả lời.
May mắn thay, bên cạnh Khương Thành có một đồ cổ Hồn Tổ hiểu biết một
chút về mọi thứ.
“Khởi bẩm Khương chủ thượng, Vu đồ là một chí bảo của Vu tộc, nếu ngươi
muốn lấy, ta có thể chỉ đường cho ngươi.”
May mà hắn truyền âm nói ra câu này.
Nếu không thì chỉ sợ là mười mấy tế tư có mặt sẽ bao vây tấn công hắn ngay lập
tức.
“Chí bảo?”
Khương Thành hơi sững sờ: “Cộng thêm Bà Sa Ngọc nhân, tổng cộng có mười
bốn chí bảo, ta không nhớ bên trong có một chí bảo tên là Vu đồ đấy.”
“Đó là Thiên Đạo Chí Bảo, mà Vu đồ là Thiên Địa Chí Bảo.”
“Còn có cách nói này sao?”
Khương Thành hơi hứng thú.
“Vu đồ có tác dụng thần kỳ gì?”
“Vu đồ có thể liên kết với một bí cảnh không có hư vọng.”
“Ý của ngươi là gì?”
“Ta cũng không rõ lắm, dựa theo cách nói của bọn họ thì chỉ có các nút đường
nét bên trong Vu đồ, không có thứ gì khác.”
Hư chậm rãi nói: “Bí cảnh mà Vu đồ liên kết quá đặc biệt, Minh Đồng cũng chỉ
có thể miễn cưỡng duy trì, còn lâu mới có thể kiểm soát được.”
“Còn các tế tư khác, hoàn toàn không nhận được sự cho phép của bức đồ này,
càng không thể thao túng được.”
“Hiện tại Vu tộc chỉ có thể sử dụng Vu đồ như bí cảnh cho các tế tư và các
Thiên Vu tu luyện. Nghe nói rèn luyện ở bên trong có tác dụng nâng cao Vu
thuật vượt mức bình thường.”
“Sao ngươi biết bức đồ này lợi hại như vậy?”
“Vào thời kỳ Thượng Cổ hưng thịnh, Vu tộc có một tộc trưởng và bốn đại tế tư
cùng một lúc, lúc đó bọn họ có thể thúc giục Vu đồ để chiến đấu. Quả thật là
không thể đoán được, sức mạnh không thua kém bất kỳ chí bảo nào!”
Hiển nhiên Hư đã từng chứng kiến, đến mức mà khi nhắc đến thì giọng điệu
cũng hơi có ý kiêng dè.
Khương Thành gật đầu.
“Nghe những gì bọn họ nói vừa rồi, Lam Đề đang rèn luyện bên trong Vu đồ?”
“Hẳn là như vậy.”
Hồn Tổ suy đoán nói: “Mặc dù bí cảnh trong Vu đồ không lớn, nhưng vì đã loại
bỏ hư vọng, cho nên hoàn toàn khác biệt với thế giới bình thường, ngược lại rất
dễ lạc đường, cần có sự hướng dẫn ở bên ngoài của đại tế tư.”
“Đây hẳn là nguy hiểm mà bọn họ đã nói, đúng không?”
Hắn chuyển đề tài câu chuyện, bắt đầu trở thành quân sư quạt mo.
“Thật ra hiện tại ngươi không cần phải can thiệp vào, để Lam Đề đó sa vào bên
trong, đại thù sẽ tự nhiên được trả.”
“Đợi đến khi nàng chết, Minh Đồng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, người hoàn toàn
có cơ hội để lấy Vu đồ!”
Khương Thành nhìn hắn không nói nên lời.
“Ai nói với ngươi Lam Đề là kẻ thù của ta?”
“Hả? Lẽ nào không phải sao?”
“Nàng là người của ta.”
“Cái này…”
Đáng tiếc là Hồn Tổ không có máu thịt, không nhìn thấy được biểu cảm.
Mà Khương Thành cũng không cho hắn cơ hội nói lại, hỏi thẳng: “Ngươi có
biết Vu đồ đang ở đâu không?”
“Đương nhiên ta biết.”
Hư trả lời, lại ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào người định đi cứu nàng?”
“Nếu không thì sao?”
Sau khi nhận được tin tức của Lam Đề, sao Khương Thành có thể bỏ mặc nàng
không quan tâm.
Suy nghĩ của Hư lập tức trở nên linh hoạt.
Thứ đồ chơi Vu đồ này không có người chỉ dẫn mà tùy tiện xông vào, căn bản
là đi vào đường chết.
Nếu như Khương Thành chết, vậy thì bản thân cũng sẽ mất đi mười phần trăm
chủ hồn.
Mặc dù nguyên khí của hắn bị thương nặng, nhưng ít nhất vẫn còn sống, hơn
nữa còn tự do hồi phục!
“Nếu nàng đã là bạn của ngươi, vậy thì giải cứu nàng cũng là nhiệm vụ ta
không thể thoái thác, ta sẽ dẫn đường cho ngươi!”
Nói xong, hắn nóng lòng tránh các tế tư của Vu tộc, bay về phía sau cung điện
màu đen.
Khương Thành và Kỷ Linh Hàm vội vã đi theo.
Nhưng sau đó, tất cả mười lăm tế tư chặn đường đi của bọn họ ngay lập tức.
“Dừng lại!”
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Lẽ nào các ngươi muốn nhân cơ hội đại tế tư của tộc ta bị thương mà âm mưu
chống lại tộc ta sao?”
Từ lâu Khương Thành đã không có ấn tượng tốt gì về đám tế tư này.
Nghe vậy thì không kiên nhẫn, nói: “Ta muốn đi cứu Lam Đề, các ngươi đừng
làm chậm trễ thời gian, mau cút khỏi đây hết cho ta!”
Mười lăm tế tư đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó cười chế nhạo hắn.
“Giải cứu tộc trưởng của tộc ta? Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ngươi còn không biết Vu Đồng, một tay ngang thuần túy, ngươi có tư cách đến
gần Vu đồ sao?”
“Ngươi có biết nàng gặp phải cái gì không? Nói ra cũng sợ ngươi không biết!”
“Gió lớn cũng không sợ đau đầu lưỡi!”
Nếu đổi lại thành lúc bình thường, Thành ca cũng sẽ nói chêm chọc cười theo,
độc địa trả lại.
Nhưng lần này hắn không có tâm trạng đó.
Keng!
Hắn trực tiếp rút Kỵ Khuyết kiếm ra.
“Hoặc là cút! Hoặc là chết!”
“Ngươi nói gì?”
Các tế tư giận dữ.
“Thế mà ngươi lại dám kiêu ngạo như vậy!”
Mọi người lần lượt tế vu khí của bản thân ra, ngay cả những Thiên Vu ở bên
ngoài cũng không nhịn được xông vào.
“Thật to gan!”
“Vừa rồi đại tế tư bị thương là do khế ước chú ấn của hắn, giết hắn!”
“Đúng vậy, giết hắn!”
“Vậy thì tới đi!”
Khương Thành lạnh lùng cười, Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh hắn cũng chậm rãi rút
kiếm ra.
“Khụ khụ…”
Một tiếng ho yếu ớt cắt ngang bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Đại tế tư Minh Đồng khó khăn giơ tay lên.
“Để hắn đi.”
“Đại tế tư!”
Các tế tư hoàn toàn không thể hiểu được.
“Vu đồ là chí bảo quan trọng nhất của tộc ta, nơi quan trọng như vậy sao có thể
cho phép người ngoài tiến vào?”
“Cho dù hắn không thể thành công, cũng không thể để hắn tới gần chứ!”
“Tất cả đều lui ra.”
Đại tư tế không giải thích, bởi vì hắn hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Nhưng mệnh lệnh của hắn vẫn rất có tác dụng.
Mười lăm tế tư và một đám Thiên Vu đều rút lui về hai phía một cách không
phục, trợn trừng mắt nhường đường.
Mà khi Hồn Tổ và Khương Thành bay vào trong điện, đại tế tư lại lên tiếng một
lần nữa.
“Đưa ta đi xem thử.”
Hắn quyết định để Khương Thành cứu Lam Đề cũng có cân nhắc.
Nếu như Khương Thành chết sau khi tiến vào Vu đồ, nghĩa là hắn không hơn gì
thứ này, hẳn là Lam Đề sẽ thất vọng về hắn, đúng không?
Đây có thể xem như là giải trừ tâm ma của tộc trưởng mà.