Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn tinh vân mênh mông do từng đám lửa tạo thành, rồi lại nhìn từng bóng

dáng lạ lẫm tụ tập lại, Khương Thành có phần mơ hồ.

“Chuyện này…”

“Đây là đang làm gì vậy?”

Hắn có thể dễ dàng phát giác ra được tất cả mọi người trước mặt đều là ý thức

thể.

“Không phải chứ, nhiều tộc nhân Thiên tộc sống đến kỷ nguyên thứ ba vậy

sao?”

“Không đúng.”

Cảm nhận kĩ càng lại, hắn lập tức phát hiện những ý thức thể này yếu đến mức

không thể tưởng được.

Căn bản không thể nói là linh ý gì, thậm chí đến cả ý thức cũng không thể tính

đến được.

Chỉ là từng đạo ý niệm thoát khỏi cơ thể không có năng lực công kích hay

phòng thủ.

Loại ý niệm yếu ớt này đến cả Phàm giai thấp nhất của Thiên tộc cũng còn thua

xa rất xa.

Còn về ý chí thần bí vừa rồi hắn cảm nhận được, lúc này cũng đã biến mất rồi.

“Lẽ nào là ta đã hiểu lầm gì rồi sao?”

Thành ca có phần lúng túng rồi.

Đến bước này rồi, hắn xem như đã nhìn ra.

Những ý niệm đó vốn không có cách nào đến được đây, chẳng qua là có một thứ

trung gian đặc biệt đưa bọn họ tới đây.

Mà “người môi giới” đặc biệt này chính là ý chí thần bí mà vừa rồi bản thân

cảm nhận được.

“Ý chí đó hình như cũng không phải linh ý của Thiên tộc.”

“Ngược lại lại giống sức mạnh của đạo hơn.”

Nghĩ kĩ lại, Thiên Đạo chẳng phải cũng chỉ là ý chí sao?

“Ý chí người vừa rồi tuy không thể nào sánh được với ý chí Thiên Đạo, nhưng

có thể cho ta có cảm giác như Thiên giai thập nhất trọng, đối với tiên nhân tu

luyện linh ý mà nói đã là kì tích rồi.”

“Không ngoài dự liệu, có lẽ là Cổ Thánh của Tiên Võ châu này nhỉ?”

Sau khi hiểu rõ hết mọi thứ, hắn không thể lắc đầu ngưng cười.

Theo đó, hắn thúc động linh ý đến bên cạnh một tiên nhân xa lạ.

Người này ôm một đốm lửa hoàng hôn, cũng không biết ở đó nhắm mắt cảm

nhận gì.

Khương Thành vốn không làm phiền đến hắn.

Mãi đến khi đốm lửa hắn ôm đó trở nên càng ngày càng ảm đạm, đến cuối cùng

biến mất cuối cùng mới mở miệng.

“Lão huynh, xin hỏi ngươi đang làm cái gì vậy?”

Bị hắn đột nhiên chào hỏi như vậy dọa, ý niệm yếu ớt của người này chấn động

lên, suýt chút tiêu tán ngay tại chỗ.

Không dễ dàng gì mới ổn định lại được, lúc này mới tức giận xoay người lại.

Nhìn đánh giá Khương Thành xa lạ này một chút.

“Cút sang một bên!”

Thành ca có phần thương cảm.

“Phong tục tập quán ở Tiên Võ châu không mộc mạc đến thế sao?”

Hắn tiện tay huơ tay, miễn phí tiễn ý niệm của người này về lại nhà.

Một tia ý niệm bị quấy nhiễu cũng không đáng nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà cơ duyên của người này cũng xem như là đã kết thúc rồi.

Bởi vì cơ hội vào trong Vẫn giới tiên tàng chỉ có một lần.

Dù hắn có lần nữa muốn cảm ngộ thêm cũng không có cách nào có được sự dẫn

dắt của ý chí thần bí kia nữa.

Thành ca sau khi làm xong “việc đại sự tốt” này liền phủi tay, chuyện cứ thế là

xong.

“Đây là chuyện ta nên làm, không cần cảm ơn ta.”

Mà ở trong một động phủ ở thánh địa nào đó ở Thương Lan đại lục, một Đạo

Thần sơ giai sắc mặt trắng bạch, đột nhiên tỉnh lại.

Trong mắt hắn đầy sự giận dữ, giọng nói gào rống kịch liệt vang khắp động

phủ.

“Là ai? Là ai làm đấy!”

“Thứ đáng chết, đừng để ta tìm được ngươi!”

Thành ca lảng vảng trong Vẫn giới tiên tàng, tuy không hỏi được cái quái gì cả,

nhưng chi ít cũng thấy gì học nấy.

Hắn cũng tìm một đốm lửa, hai tay ôm vào lòng.

Chỉ sau một phút ngắn ngủi, đốm lửa đó chẳng có thay đổi gì cả.

Hắn cũng không có bất kì thay đổi nào.

“Chuyện gì vậy?”

Hắn nhìn sang những tiên nhân khác, gần như ai ai cũng có vẻ có thu hoạch.

Chuyện này cũng khiến nội tâm hắn có phần không cân bằng.

“Lẽ nào là tư thế thao tác của ta không đúng sao?”

“Xem ra vẫn cần phải tìm người khác hỏi xem.”

“Ha ha ha!”

Một giọng cười như tiếng chuông ngân vang lên sau lưng hắn.

Khương Thành quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là một người quen.

“Lăng!”

Nữ tử này vẫn là dáng vẻ năm ấy, nhìn giống như thiếu nữ hàng xóm ngây thơ

mới lớn.

Chỉ là đôi mắt đen láy đó vẫn mang sự gian trá linh lợi quen thuộc.

Nhìn thấy nàng, Khương Thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Ôi vãi, ngươi vậy mà cũng ở Tiên Võ châu ư?”

“A đúng rồi, lúc trước ngươi là người của Thiên Cung, đến đầu quân cho Chiến

Đế cũng chẳng có gì lạ cả.”

Hắn cười ngân nga đón lấy.

“Phải đó, lâu quá không gặp.”

Ánh mắt của Lăng cũng vì cười mà cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

“Mấy năm nay ngươi đi đâu, sao ta lại không tìm được ngươi?”

Thành ca nhếch môi, đang định tiến lên vỗ vào cánh tay thơm tho của nàng một

cách thành thục như trước đây, lại nhớ đến nàng hiện giờ chỉ là một ý niệm yế

ớt.

Bị linh ý mạnh mẽ của bản thân chạm vào e rằng sẽ tiêu tán ngay tại chỗ.

Chỉ có thể thu tay trở về lại.

Hắn đắc ý nhướng mày, cố ý chế giễu nàng.

“y dô, hóa ra ngươi vẫn luôn tìm ta? Nhớ ta đến vậy sao?”

Khóe mắt của Lăng khẽ rung nhẹ.

Đã không biết bao nhiêu năm không ai dám nói chuyện với nàng như vậy rồi.

Phong cách lẳng lơ quen thuộc của Khương Thành khiến cảm giác của nàng lại

quay về hết bất ngờ này đến bất ngờ khác ở Thiên Cung trước đây.

Vì thế, nụ cười của nàng trở nên càng thoải mái hơn.

“Ha, ngươi vẫn tự mình đa tình đến vậy, ta chỉ muốn xác định xem ngươi chết

hay chưa thôi.”

“Thiếu nữ tuổi xuân luôn miệng một đằng tâm một nẻo vậy đó.”

Khương Thành cũng không biết vì sao cứ thấy nàng là lại muốn chọc cười vậy

đó.

Hoặc do lúc trước ở cùng Lăng, không cân nàng thì cũng là cùng đường với

nàng.

Ánh mắt sùng bái đó khiến hắn có cảm giác nghiện việc anh hùng cứu mỹ nhân.

“Những năm nay không có ca gánh ngươi, không có cảm giác an toàn lắm phải

không?”

Lăng nhịn không được liếc nhìn khinh thường.

Tên này vẫn muốn hồ đồ đến khi nào, lại còn không biết bản thân là Chiến Đế

nữa.

“Xì, bây giờ còn chưa biết ai gánh ai đâu à nha.”

“Nha đầu như ngươi lâu năm không gặp đã quên thân phận của mình rồi.”

Thành ca không hài lòng nhìn nàng một cái.

“Quên gọi ca thế nào rồi sao?”

Lúc này Lăng mới nhớ ra vụ cá cược ở đại hội Thông Thần trước đó.

Buồn bực trong một giây ngắn ngủi, nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cố ý gọi một

câu nhẹ nhàng.

“Khương đại ca…”

“Ngoan!”

Thành ca lộ ra nụ cười hài lòng.

“Đúng rồi, đây là hoạt động tập thể gì vậy? Ta thấy những người khác giống

như là có được cơ duyên vậy.”

Lăng mang ánh mắt đồng tình nhìn hắn, tên này vẫn vô tri hệt như trước đó.

“Đây là Vẫn giới tiên tàng.”

“Cái gì là Vẫn giới tiên tàng?”

“Cái gọi là vẫn giới chính là thánh giới lạc vẫn.”

Lăng chầm chậm nói: “Sau khi Thánh Chủ bị giết sẽ sinh ra thánh giới của đạo

bị sụp đổ, sẽ trở thành bảo tàng vô chủ tản đi.”

“Chỉ cần là tiên nhân tu luyện ra đạo tự thân thì đều có thể có được chút đạo tàn

này, có thể tăng cấp bản thân.”

Thành ca lúc này mới chợt hiểu ra.

Nói như vậy thì cơ duyên này chỉ có cảnh giới trên Đạo Thần mới có thể có

được.

Suy cho cùng thì Đạo Thánh, Đạo Tôn vốn chẳng hề có đạo tự thân.

“Kì lạ thật!”

Hắn sờ cằm, chau mày lại.

“Ta nhớ sau khi thánh giới sụp đổ, không phải Thiên Đạo nên thu trở về, sau đó

tạo thành Thiên Đạo chí bảo không phải sao?”

“Sao lại trở thành đạo vô chủ, sau đó còn có thể để cho những tiên nhân khác

hấp thu?”

Lời này của hắn vừa nói ra, một người vốn mang tâm thái đùa giỡn như Lăng

đột nhiên kinh ngạc.

“Sao ngươi lại biết Thiên Đạo sẽ thu hồi thánh giới lại?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK