ư?”
Thành ca nhận lấy chiếc búa nhỏ, song hắn không cảm nhận được sức mạnh
hồng hoang ập vào mặt mình.
Nhưng rõ ràng là ý chí Thiên Đạo vô cùng mạnh mẽ.
Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc cầm Vô Đạo kiếm.
Hắn sử dụng thần niệm để cảm nhận bên ngoài, phát hiện tinh vân dạng chiếc
búa bao quanh Tiên Võ châu đã mất đi thần vận vốn có.
“Đúng thật là Hám Thiên phủ.”
Hắn nhìn chí bảo hai lần rồi cất đi, thậm chí còn nhìn đánh giá Lăng một lượt
với vẻ tò mò.
“Lừa gạt vào tận tay dễ dàng thật đấy, xem ra địa vị của ngươi trước mặt Hám
Thiên Cổ Thánh không thấp đâu!”
Mặc dù chính Khương Thành là người đề nghị lừa lấy chí bảo nhưng hắn vốn
không hy vọng quá nhiều.
“Ngươi nói sai rồi.”
Lăng cười ha ha: “Không phải ta có địa vị cao trước mặt nàng, mà chính là
ngươi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ngươi là con trai của nàng mà, ta chỉ nói với nàng là ngươi muốn nó, nàng vô
cùng sảng khoái, lập tức đưa luôn.”
Nàng vừa cười tươi vừa trêu chọc, nói: “Haiz, hâm mộ ngươi quá đi mất, có một
người mẹ yêu thương cưng chiều ngươi.”
Tâm trạng tốt của Khương Thành lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Nữ nhân này bị gì thế?
Sao cứ thấy mình là lại nhắc đến lời đồn kia, cố ý à?
Lúc này hắn chẳng buồn nổi giận: “Ta từng chơi xấu ngươi hả? Tại sao ngươi
cứ chĩa mũi dùi vào ta như vậy?”
“Xem như ta sai rồi, được chưa?”
Hiếm lắm Lăng mới thấy hắn cam chịu thế này, tâm trạng của nàng cũng tốt lên
một cách khó hiểu.
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.”
“Thật ra ta chỉ nói với nàng tình hình thực tế thôi, nói rằng ngươi cần dùng Hám
Thiên phủ để đi cứu Nguyên Tiên giới.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó nàng cảm thấy đó là chuyện rất tốt, lập tức nhờ ta đưa Hám Thiên phủ
cho ngươi mượn chứ sao.”
“Đơn giản thế thôi?”
“Đơn giản vậy thôi.”
Trong suy nghĩ của Khương Thành, Hám Thiên Cổ Thánh có muốn chọn thì
cũng phải lựa ra bộ hạ có uy tín như Thần Quân hoặc những Thánh Chủ đỉnh
phong khác chứ?
Dù sao mình cũng chưa từng gặp nàng, hoàn toàn không quen biết nhau.
Bằng không, ngay từ đầu hắn đã không nghĩ tới việc nhờ Lăng đi lừa đồ.
Đây chính là Thiên Đạo chí bảo đấy, cứ thế giao cho một kẻ chưa từng gặp mặt,
khoa trương quá rồi.
Hắn sờ cằm: “Không ngờ Hám Thiên Cổ Thánh có mắt nhìn đấy, nhìn thấu
điểm khác biệt giữa ca và người khác.”
“Đúng vậy, khí chất đặc biệt của ngươi quá rõ ràng, nàng cực kỳ coi trọng
ngươi.”
Lăng cười đến mức đôi mắt cong cong như trăng non.
Ở trong mắt nàng, lúc này Khương Thành đáng yêu hơn bất kì ai khác.
Đây có thể là con hắc mã có thể giúp nàng thắng vụ cá cược động trời kia.
“Ngươi phải dốc toàn lực để ứng phó đấy, tuyệt đối đừng làm Hám Thiên Cổ
Thánh thất vọng!”
Thành ca nhún vai đáp lại, vẻ mặt hết sức thản nhiên.
“Việc làm của ca không tới lượt nàng chỉ huy, để xem tâm trạng lúc ấy ra sao
đã.”
Nụ cười của Lăng cứng lại.
Kết hợp với sự hiểu biết của nàng về tác phong uể oải của Khương Thành, quả
thực tên này có khả năng sẽ góp mặt mà không nhúng tay làm.
Nàng cả giận mắng: “Sao ngươi có thể thế chứ? Lúc trước còn nói không đành
lòng nhìn thấy sinh linh đồ thán nên muốn cứu Nguyên Tiên giới mà?”
“Nói một chút thôi mà, ngươi không tưởng là thật chứ?”
Thành ca đắc ý lắc chiếc nhẫn trữ vật, Hám Thiên phủ đang nằm trong đó.
“Dù sao cũng lấy được vé vào cửa để nhập cuộc rồi.”
Mục đích chủ yếu khiến hắn muốn đi qua Thứ Tiên giới là để xem tình hình của
Huyền tộc.
Hắn chẳng có nhiều hứng thú với mấy việc cỏn con như ngăn chặn thiên ma
ngoại vực, phong toả đường thông với bên kia.
Lăng bực đến mức suýt định cầm búa đập chết hắn.
Bây giờ nàng cảm thấy đối phương chẳng đáng yêu tí nào.
Tiếc là đã lập giao kèo rồi, nếu đổi Khương Thành sang người khác thì nàng
thua là cái chắc.”
“Ôi, đáng tiếc quá.”
Nàng cố tình thở dài một tiếng: “Tiếc là Hám Thiên Cỏ Thánh còn chuẩn bị
dành cho ngươi một phần thưởng, bây giờ có vẻ không dùng được rồi.”
Phần thưởng?
Khương Thành đang định qua cầu rút ván, vừa nghe vậy thì đôi tai đã khẽ động
đậy.
Cấp tốc lao vọt trở lại.
“Có thể nói kỹ hơn không?”
Lăng bắt đầu chửi ầm trong lòng, ngươi có thể thành thật hơn không?”
“Nghe nói có Vạn Hoàng Thạch, Thái Sơ Huyền Quả, Hư Không Tiên Kim…”
Những thứ này là nguyên liệu quan trọng để luyện chế đế đan và đế khí cửu
giai, song Khương Thành lại tỏ vẻ tụt hứng.
“Chỉ có thế?”
“Cứ tưởng thưởng gì cơ, thật là phí phạm cảm xúc.”
Lăng bất đắc dĩ “nâng giá” lên.
“Có Hỗn Độn Ngân Ngọc Tủy nữa.”
Ánh mắt Khương Thành hơi sáng lên vì Ngân Ngọc Tủy.
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức nhún vai.
“Ca có đế khí siêu phàm rồi, huống hồ lần này còn phải giao nộp hai món liền,
vậy cứ thế đi.”
Đáng ghét!
Đến thế mà vẫn không thể vực dậy tính hăng hái của hắn?
Lăng âm thầm nghiến răng, không khỏi cảm giác điều kiện sống bình thường
của hắn tốt quá đi mất.
Nếu là các Thánh Chủ khác, nghe thấy ba chữ Ngân Ngọc Tuỷ đã hăng máu gà
rồi.
“Ta chưa nói hết đâu.”
“Hám Thiên Cổ Thánh còn nói nếu ngươi có thể đánh bại những người được
các Thiên Đế khác cử ra thì cuối cùng sẽ thưởng cho ngươi một phần Kim Ngọc
Tủy.”
“Kim Ngọc Tủy?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi chán ghét Kim Ngọc Tủy?”
Khương Thành tỏ vẻ bình tĩnh, lắc đầu: “Kim Ngọc Tuỷ gì đó không quan
trọng.”
Chẳng biết từ lúc nào, một điếu thuốc xuất hiện trong miệng ca này.
Sau khi rít một hơi thật sâu, mới ung dung đáp: “Chẳng qua là vì bảo vệ niềm
vinh quang của người tu tiên mà thôi. Để vượt mặt đám tu thần kia, ta phải
chiếm được hạng nhất, không thể không lấy.”
Cuối cùng Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tên này có động lực là tốt rồi.
Dù sao lần đặt cược này có thể thắng bốn phần Kim Ngọc Tuỷ, chia cho hắn
một phần không phải chuyện khó khăn.
Sau khi hai người thảo luận xong xuôi về điều kiện chiến thắng và một vài chi
tiết, Khương Thành lập tức vội vã đi tìm Nam Khâu và Vân Hồng vẫn đang đợi
tin ở Phi Tiên môn.
“Tốt rồi, chúng ta có thể xuất phát thôi!”
“Xuất phát?”
Hai Thiên Thần cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy, địa điểm tập hợp trước khi tiến vào Thứ Tiên giới là Thiên Lư cung
phải không?”
Vân Hồng lạnh lùng đáp: “Đúng là Thiên Lư cung, nhưng đâu có liên quan đến
ngươi?”
Khương Thành không trả lời ngay mà trực tiếp lấy ra chiếc búa nhỏ.
Hai người lập tức trợn trừng mắt.
“Hám Thiên phủ!”
“Chí bảo của Hám Thiên Cổ Thánh thực sự được giao cho ngươi?”
“Lẽ nào nàng định cử ngươi đi thật?”
Thành ca thu hồi chí bảo, đắc chí nhíu mày: “Có gì không ổn sao?”
“Đương nhiên là không ổn!”
Thân là Thiên Thần, Vân Hồng không thèm kiêng dè trước một Thánh Chủ bình
thường.
“Chuyến phong toả đường xâm lược của Thứ Tiên giới lần này có liên quan đến
sự an nguy của toàn bộ Nguyên Tiên Giới!”
“Mười người được chọn phải là cao thủ thiên tài dưới trướng Chính Thần và Cổ
Thánh.”
“Chỉ có như vậy mới có thể phát huy chiến lực mạnh nhất, mới có thể liên thủ
và ngăn chặn sự xâm lấn từ đám thiên ma ngoại vực của Thứ Tiên giới.
Nàng không giấu giếm nỗi bực bội của mình, lại càng không che đậy sự ghét bỏ
của mình với Khương Thành.
“Có lẽ ngươi cảm thấy ở Tiên Võ Châu này ngươi giỏi giang lắm.”
“Nhưng đó là bởi đây là địa bàn của Hám Thiên Cổ Thánh, không ai dám chọc
giận ngươi thôi.”
“Khi qua Thứ Tiên giới bên kia, không còn ai coi trọng thân phận con của Cổ
Thánh của ngươi đâu, đến lúc đó ngươi có chết cũng không biết mình chết kiểu
gì!”