Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngộ Sơn Thánh Chủ đến nay vẫn có kí ức như mới với sự tích năm ấy của

Khương Thành.

Dựa trên sức lực của một người phá tan đại quân Thiên Cung, ép lui Huyết Đế.

Biến Khiếu Mang vực trở thành cấm địa của Thiên Cung.

Về sau còn cường thế đánh đuổi Tịnh Trúc Đạo Thần, làm kinh động cả Nguyên

Tiên giới.

Đạo Thánh làm được việc này đã là đỉnh phong không ai có thể sánh được rồi.

Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao người này có thể dễ dàng giết được Địa Thần

có thần đạo trong trận đấu pháp rồi.

Người ta đến cả Đạo Thần còn không sợ, chỉ là Địa Thần nhỏ nhoi sao đáng kể

được?

“Mất tích nhiều năm như vậy, ta còn tưởng ngươi đã không còn nữa kìa.”

“Đúng rồi, trận tranh đoạt Thần vị năm đó là chuyện ra sao vậy?”

Năm ấy hắn chả có chút cảm giác tồn tại nào ở Nguyên Tiên giới, cũng không

tham gia nỗi “thịnh hội” kia nên vẫn rất hiếu kì.

Nhưng chân tướng của tranh đoạt Thần vị ngoại trừ Khương Thành và Thu Vũ

Tuyền ra, cũng chỉ có bản thân Tiên mẫu là rõ nhất.

Còn về những người khác, cho dù đã trở thành Chính Thần hay là trong top cuối

cùng trở về thì đều không còn kí ức của Thiên giới nữa.

“Đại sự ở cấp bậc này không phải là chuyện ngươi có thể nghe ngóng được.”

Đối với phản ứng kinh hoàng này của hắn, Thành ca vô cùng hài lòng, vố làm

màu này vẫn phải làm.

Vẻ mặt hắn cao thâm khó lường nói cho Ngộ Sơn: “Biết càng nhiều thì đối với

ngươi cũng không có lợi.”

Ngộ Sơn nghiêm mặt lại như một fan boy gật đầu, tỏ ra bản thân đã hiểu được.

Khương Thành hỏi: “Phi Tiên môn hiện nay ra sao rồi?”

Ngộ Sơn lộ ra vẻ mắt hồi ức.

“Sau khi các ngươi biến mất, Phi Tiên môn phải được xem là trở thành đại tông

môn ở Nguyên Tiên giới, không ai dám chọc vào.”

Thành ca khẽ gật đầu.

Cũng phải, trận chiến tranh đoạt Thân vị năm đó Đạo Thánh trên khắp Nguyên

Tiên giới đều bị bốc đi hết rồi.

Còn lại thì là Đạo Tôn đứng đầu rồi.

Còn Phi Tiên môn ngoại trừ bốn đời đệ tử ra, còn có mấy chục Đạo Tôn ở lại

tông môn.

Thêm vào quy mô con số mấy trăm ngàn môn đồ, năm đó có lẽ được xem là thể

lực có cấp bậc đỉnh cao rồi.

“Chỉ là không được bao lâu, Nguyên Tiên giới lại xảy ra rất nhiều dị biến.”

“Căn nguyên trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, nồng độ khí tiên nguyên dồi dào

hơn, Thiên Đạo cũng trở nên dễ tiếp cận và cảm ngộ hơn trước nhiều.

Khương Thành chau mày: “Ngươi đang nói xuất hiện một đám cao thủ mới?”

“Đúng vậy.”

Ngộ Sơn gật đầu: “Ta đã đột phá liên tiếp lên Đạo Tôn Đạo Thánh vào lúc đó.”

“Còn Phi Tiên môn khi đó xem như là mục tiêu công kích của mọi người, suy

cho cùng thì những chuyện trước đó ngươi từng làm cũng đã đắc tội với không

ít người…”

“Sau đó thì sao? Đừng nói với ta là Phi Tiên môn bị diệt rồi đấy.”

“Vậy thì không có.”

Ngộ Sơn lắc đầu: “Một tộc quần mạnh mẽ tên là Vu tộc đột nhiên can dự vào,

đưa hết những người ở Phi Tiên môn đi.”

“Từ đó, bọn họ rất ít lộ diện ở ngoại giới, sau này thì mãi không còn tin tức gì.”

Hóa ra là Lam Đề ra tay rồi nhỉ?

Khương Thành cũng yên tâm lại.

“Vu tộc giờ đây ở đâu?”

“Ta cũng không rõ, tộc quần này vẫn luôn rất thần bí, mấy năm nay tuy có xuất

hiện vào lần, nhưng cũng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy thôi.”

Khương Thành đã nhìn ra rồi, Nguyên Tiên giới hiện nay, địa vị của Thánh Chủ

cũng không phải quá cao.

Một vài bí mật sâu xa, cấp bậc này của Ngộ Sơn không thể với tới được.

“Thiên Cung khi ấy giờ ra sao rồi? Bị diệt rồi à?”

Nói về số lượng thù địch thì Thiên Cung mới là số một.

Đối với đại nhân vật từng thống trị Nguyên Tiên giới trong mấy chục tỷ năm,

Khương Thành vẫn qua tâm đôi chút.

Ngộ Sơn lắc đầu: “Thiên Cung không bị diệt, chỉ là toàn bộ đều phân tán rồi.”

“Sao lại phân tán?”

“Sau khi việc tranh đoạt Thần vị mở ra ba tỷ năm, Tiêu Đế mất tích và Chiến

Đế trở về.”

Lúc này Khương Thành mới nhớ ra, trong Thập Thiên Đế còn có hai người

không lên chuyến xe tranh đoạt Thần vị.

“Thiên Cung đã bị phân tán, lại lần nữa được bọn họ tập hợp lại, Chiến Đế lại

trở thành Thánh Chủ đầu tiên của Nguyên Tiên giới.”

“Nhưng cảnh đẹp chẳng lâu, Chính Thần đầu tiên xuất hiện, xảy ra trận tranh

đấu kịch liệt với Thiên Cung.”

Ơ thế này…

Thành ca bĩu môi.

Đây chẳng phải là người mình đánh người mình sao?

Thập Thiên Đế là được Tiên mẫu khâm định, chia cho Thiên Đạo chí bảo là để

bọn họ bảo vệ Thiên Đạo.

Mà Thần vị cũng là do Tiên mẫu làm ra.

Theo lí mà nói, Thiên Dế và Chính Thần nên có một mục tiêu thống nhất là

mình mới phải, sao lại đánh lẫn nhau?

Ngộ Sơn đương nhiên không hiểu những nội tình ẩn chứa bên trong, hắn tiếp

tục nói: “Lúc mới bắt đầu Nguyên Quang Chính Thần rơi vào thế hạ phong rồi,

nhưng theo sự truyền bá dần của thần đạo, thực lực của hắn cũng tăng cao như

diều gặp gió.”

“Chiến Đế cũng từ thế nghiền áp trở thành miễn cưỡng bảo toàn tính mạng,

Thiên Cung lại lần nữa từ thịnh thành suy.”

“Nhưng mà sau này cùng với sự xuất hiện của Chính Thần, tám Thiên Đế khác

cũng liên tục trở về sau đó thành Thần vị.”

“Bọn họ cũng bắt đầu truyền đạo, lôi kéo những Tiên quan của Thiên Cung

trước kia.”

“Dần dần, bộ chúng của Thiên Cung to lớn lần lượt chạy theo những Thiên Đế

khác nhau.”

Thành ca lại lần nữa thấy ngoài ý muốn.

“Sau khi mấy Thiên Đế kia trở về lại không tụ tập lại lần nữa với nhau, chấn

chỉnh lại Thiên Cung?”

“Không có.”

Ngộ Sơn lắc đầu: “Hiện nay là thời đại chư thần tranh phong, Thập Thiên Đế

cũng thống nhất chia thành ba trận doanh.”

“Một phái là Tu Đế, Huyền Đế, Lẫm Đế, Hồn Đế, một phái là Huyết Đế,

Nguyên Đế, Tâm Đế, Không Đế.”

“Phái cuối cùng chính là Chiến Đế và Tiêu Đế không có Thần vị, bên cạnh bọn

họ còn giữ lại những tiên quan ở Thiên Cung lúc trước.”

“Nhưng mà toàn bộ bọn họ đều không còn mang cờ hiệu Thiên Cung nữa, đại

nhân vật khổng lồ đó đã tiêu tan theo mây khói mấy chục tỷ năm rồi.”

Lại có thể biến thành vầy ư?

Dù có vài lấn cấn với mấy Thiên Đế và Thần Quân của Thiên Cung, nhưng

Khương Thành vẫn thấy có hơi thổn thức.

Hắn mơ hồ cảm thấy nội bộ Thập Thiên Đế đã xảy ra vài chuyện.

Nếu không thì mười người có cùng một lí niệm hoàn toàn có thể ở chung ở thời

đại này.

Nhìn thấy hắn trầm mặt, Ngộ Sơn nhịn không được xoa tay, cười hi hi tít mắt.

“Cái đó, liên quan đến thần kỹ có thể trói buộc căn nguyên lại kia…”

Nhìn thấy hắn tôn kính bản thân như vậy, còn đưa đến một chút tình bao, Thành

ca cũng bớt đi ý nghĩ kiếm thêm mánh từ chỗ hắn.

“Vậy tùy biểu hiện của ngươi thôi.”

Suy cho cùng thì vừa rồi còn nói thần kỹ của bản thân là độc nhất vô nhị, vượt

xa nguyên thuật trung cấp, kiên quyết không đồng ý đổi.

Chớp mắt đã chẳng cần gì cả, khó tránh thật mất mặt.

Chỉ cần đối phương tùy ý đưa mấy chục bình đế đan cửu phẩm, hắn cũng có thể

đổi rồi.

Nhưng Ngộ Sơn gần như đã hiểu lầm.

Lão đầu này ngây người ra, sau đó hiểu ra, đột nhiên quỳ trước mặt Khương

Thành.

“Sư tôn tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy!”

“Vẫn mong sư phụ ban cho ta thần thuật.”

Nhìn biểu hiện đoan trang kia của hắn, Khương Thành hóa đá ngay tại chỗ.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ đối phương sẽ làm đến mức này.

“Ta đâu có muốn nhận ngươi làm đồ đệ ta…”

Lời của hắn còn chưa dứt, bốn đồ đệ của Ngộ Sơn đã bùng nổ rồi.

Vừa rồi cảm thấy Khương Thành làm sư thúc của mình đã là chuyện hoang

đường lắm rồi, không ngờ bây giờ lại là chuyện còn hoang đường hơn.

Đây tính là gì chứ?

Bản thân đường đường là Đạo Thần cao giai mà lại thành đồ tôn của Đạo

Thánh?

“Ngươi có thể giữ lại chút thể diện cho bọn ta không?”

Trường Linh Đạo Thần tức đến nỗi không tiết chế được mình đến mức tóm lấy

sư tôn của mình, đạp cho một đạp.

“Bọn ta tuyệt đối không đồng ý!”

Trường Dương Đạo Thần cũng mang vẻ mặt sụp đổ.

“Sư tôn, vẫn mong ngươi tự trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK