cung chắc chắn sẽ không thể trở mình.
Dẫu sao bốn Cổ Thánh cũng đã vượt quá giới hạn thực lực của hắn, hắn bị thua
chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mà ở phe hắn, hắn là người ở tình hình khá khẩm nhất.
Đối mặt với sự tấn công của các Hư Đế, Hư Vương và cao thủ khác, những
Thiên Thần và Giới Thần dưới trướng hắn đã bắt đầu xuất hiện thương vong.
Lực lượng giữa đôi bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ngoại trừ Tinh Diệu Hoàng, suối nguồn thứ ba vẫn còn hai Cổ Thánh nữa.
Suối nguồn thứ tư cũng có ba Hư Đế cấp Cổ Thánh
Đối mặt với họ, Thiên Thần của Phong Nham cung căn bản không đủ sức chống
đỡ.
Huống hồ còn cả Đông Trúc đảo.
Ngay cả khi chia làm ba cánh thì vẫn còn hơn hai trăm Thánh Tôn được cử đi
theo nhánh này.
Những Thánh Tôn này không được tăng cường pháp tắc từ vị trí phụ, phải chịu
pháp tắc áp chế thứ ba của Càn Linh châu, nhưng nhìn chung thực lực tự thân
của họ vẫn mạnh hơn Thiên Thần.
Lúc này, phần lớn mọi người chỉ đang quyết đấu với các Giới Thần đỉnh phong,
thậm chí còn chẳng bằng Thiên Thần…
“Gắng thêm chút nữa!”
“Kéo dài thêm một chút, viện binh của Châu Nhạc cung và Tà Trướng cung sẽ
tới thôi.”
“Đến lúc ấy chúng ta có thể chuyển bại thành thắng, sẽ quét sạch một lượt toàn
bộ đám nghiệt chướng này!”
Suy nghĩ của Tường Lưu Chính Thần không sai, nhưng đã đánh giá thấp thực
lực của Lạc Tiên điện.
Ngay khi hắn nói dứt lời, Tiên Vệ Đoàn do Bạch Vô Khải chỉ huy cũng xuất
hiện tại chiến trường.
Nhánh Tiên Vệ Đoàn này không đông lắm, tổng cộng có khoảng hai nghìn
người, song mọi người đều là Tu Nguyên lưu, nhìn chung đều có lực chiến đấu
ở cấp Thánh Tôn.
Đi theo hắn còn có mấy vị Huyền Thánh cửu trọng đến từ Huyền giới, trong đó
có Lê Hàn Ngọc và Lịch Đường mà Thành ca quen biết.
Sở dĩ đám Ninh Chi Lâm và Bạch Vô Khải quyết định đi theo Di và Lạc Tên
Điện cũng là do có nguyên nhân.
Do Huyền giới bị hạn chế bởi Thiên Đạo và căn nguyên thế giới yếu kém hơn
nên bẩm sinh không sánh bằng Nguyên Tiên giới.
Hiện tại Huyền tộc chỉ có bốn vị lão tổ bọn họ có thực lực đạt tới cấp Cổ Thánh.
Còn Nguyên Tiên giới bên đây có hẳn bảy mươi Chính Thần, Cổ Thánh cũng có
hơn hai mươi người.
Đôi bên hoàn toàn không cân xứng với nhau, nếu không vì Thiên Đạo ngăn
cách thì Huyền giới bị chinh phục từ lâu rồi.
Nếu vẫn cứ tiếp tục đứng nhìn, bất kể phe nào bên Nguyên Tiên giới giành
chiến thắng, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Huyền giới.
Để tìm ra một con đường sáng sủa cho Huyền tộc, Bạch Vô Khải và mọi người
đã chọn cách can thiệp vào trận đại kiếp này.
Cộng thêm lời thuyết phục động viên của Di và việc Phi Tiên môn của Khương
Thành trước đó từng khai chiến với Tu Thần lưu, đương nhiên họ sẽ theo phe
Lạc Tiên điện.
Dẫu sao đây cũng là một canh bạc lớn đối với vận mệnh của tộc.
Nếu bại, Huyền tộc chắc chắn sẽ đi đời, những người còn lại không còn chốn
dung thân ở Nguyên Tiên giới và Huyền giới.
Lúc đầu, Tiên Vệ Đoàn hùng mạnh nấp ở hậu phương, không xuất chiến chỉ vì
sợ doạ cao thủ Phong Nham cung tháo chạy.
Hiện tại, tình hình giao chiến đang rất kịch liệt, đối phương không thể trốn chạy
nữa, lúc này họ mới nhập cuộc chém nhát quyết định.
Thấy lực lượng thứ ba xuất hiện trên chiến trường, Tường Lưu Chính Thần
mừng như điên, tưởng rằng viện binh của mình đã tới.
Đến khi phát hiện mình không biết một ai, hắn không khỏi thất vọng.
Ngay sau đó, lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì nhóm Tiên Vệ Đoàn này vừa nhập trận đã bật chế độ “cắt cỏ” vô song,
các Thiên Thần và Giới Thần dưới trướng hắn ngã xuống như lúa mì bị gặt cả
mảng, không hề chống trả nổi.
“Không…”
Tiếng gào thét thảm thiết của hắn để lộ nỗi kinh hãi thấu trời, song vẫn không
thể thay đổi hiện thực.
Thực lực của hai bên vốn đã chênh lệch, sự tham gia của Tiên Vệ Đoàn chỉ đẩy
nhanh tốc độ “thu hoạch” mà thôi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vị Chính Thần này đã trở thành tư lệnh “không
quân”.
Bạch Vô Khải và một vài Cổ Thánh khác gia nhập vào đội ngũ đang vây công
hắn, hoàn toàn triệt tiêu đường sống của hắn.
Đám Thánh Tôn và Hư Đế còn lại đang bận thu dọn chiến trường, thu lượm
chiến lợi phẩm.
Hoàn toàn không can dự vào trận chiến đỉnh phong của họ ở bên này.
Bởi vì không cần thiết.
Sau mười mấy kill, Tường Lưu Chính Thần bị giết.
Mà khi hắn chưa chết, hai thần điện còn lại cũng bị các suối nguồn khác tiêu
diệt, không có chút hồi hộp nào.
Sau nửa canh giờ, viên binh từ Tà Trướng cung mà Tường Lưu mong đợi nhất
rốt cuộc cũng tới nơi.
Trước việc viện binh đến, bên Lạc Tiên điện không bất ngờ lắm.
Dù Di hay Thánh Hoàng hay đám người Cung Tình, ai trong số họ không phải
chúa nghĩ nhiều chứ, sớm đã chuẩn bị sẵn vòng mai phục rồi.
Đám viện binh vừa đặt chân vào địa giới Phong Nham cung đã đâm đầu vào
lưới được chuẩn bị sẵn.
Một trận đại chiến mới lại nổ ra.
Kết quả của trận chiến này không khác lần trước lắm.
Thực lực đôi bên quá chênh lệch, Tà Trướng cung chẳng mấy chốc cũng nối gót
Phong Nham cung.
Khi thời gian bước qua ngày thứ hai, vô số người mới phát hiện bên trên dường
như có sự thay đổi.
Tính cả Phong Nham cung và Tà Trướng cung, có tổng cộng mười một thần
điện bị diệt, số Tiên nhân tử trận cộng lại không quá một triệu người.
So với ti tỉ sinh linh sống tại địa vực không tài nào đếm xuể thì đó chỉ là một
phần cực cực nhỏ, nhưng tất cả đều là cấp cao.
Trong mười một Chính Thần chỉ có một người may mắn trốn thoát, còn lại chết
hết.
Thiên Thần và Giới Thần đỉnh phong mười người không còn nổi một.
Không có những kẻ cấp cao cầm đầu, các Giới Thần và Hư Thần, Địa Thần yếu
hơn ở bên dưới cũng trở nên tan tác.
Trừ một bộ phận nhỏ trốn thoát được, đa số chọn cách đầu hàng quy phục.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, Lạc Tiên điện tạm thời dừng cuộc chinh phạt.
Bởi vì những địa bàn vừa bị đánh hạ cần được tiêu hóa và củng cố.
Sau khi Băng Tinh sáu màu tiến vào chiếm đóng địa bàn của mười một thần
điện, hai pháp tắc đằng sau cũng tiến lên phía này, mở rộng phạm vi bao phủ
của mình từng chút một.
Giá trị của cuộc chiến nằm ở ngay đây.
Pháp tắc có sinh linh đại diện chiến thắng khi giao phong cũng sẽ chiếm thế
thượng phong tuyệt đối.
Trận chiến này toàn thắng vang dội, đương nhiên Lạc Tiên điện cũng tràn ngập
tiếng hoan hô như sấm.
Sự dồn nén khi bị các đại thần điện vây đánh trong khoảng thời gian trước đây
rốt cuộc cũng đã được đáp trả lại.
Đối với Di - vị thượng cấp đứng đầu, dù là chúa tể suối nguồn, Hư Đế hay các
tông môn tộc quần dưới trướng, ai nấy đều có thêm vài phần tin phục.
Nghĩ kĩ lại, nếu không có vị “đảo chủ” này làm thống soái thì sáu suối nguồn
sớm muộn gì cũng tự đánh nhau đến khi từng bên đều bị tiêu diệt, làm sao có
được sức mạnh của hôm nay?
Song, khi họ ăn mừng ở một bên thì một vài thần điện còn sót lại của phe Tu
Thần lưu đối diện không vui nổi.
Mấy năm nay, Vô Thượng Đạo Cực bổ nhiệm tổng cộng 73 Chính Thần.
Khương Thành giết chết sáu người, bao gồm cả Tu Đế và Diên Lục Chính
Thần. Lần này Lạc Tiên điện tập kích bất ngờ lại mới diệt thêm mười người
nữa.
Toàn bộ 57 Chính Thần còn lại đều đã đánh hơi thấy mối nguy liên quan tới tính
mạng đang đến rất nhanh.
“Đại kiếp! Đây mới đại kiếp thực sự!”
“Chúng ta nhất định phải liên thủ một cách hết lòng, không được ích kỷ như
trước!”
“Vô Thượng Đạo Cực đâu rồi? Tại sao cục diện đã rối đến như vậy mà Thần
Chủ vẫn chưa ra mặt?”
Thần Chủ mà họ nhắc tới chính là Tiên Mẫu.
“Chúng ta không thể trông cậy vào Thần Chủ.”
“Thần Chủ muốn tuân theo ý chí của Thiên Đạo, nhưng Lạc Tiên điện cũng
không chống đối Thiên Đạo, bọn họ chỉ tấn công pháp tắc thứ ba.”
“Vậy nên dù cho Lạc Tiên điện có thắng thì Thiên Đạo vẫn còn đó, chẳng qua là
thay đổi pháp tắc thiên địa mà thôi.”
“Đúng vậy, Thiên Đạo không coi Lạc Tiên điện là kẻ địch, chắc hẳn Thần Chủ
không thể can thiệp đâu.”
“Xem ra chúng ta đành phải trông cậy vào Giáng Thần đài thôi, hi vọng bọn họ
có thể dốc sức hỗ trợ nhiều hơn nữa!”