lãnh đạo của Văn Sở Đạo Thánh, tất cả đều suy sụp.
Bọn họ lăn lộn đi theo Tịnh Trúc Đạo Thần là trông cây vào việc sẽ có thể nhận
được nhiều lợi ích hơn.
Nếu không làm gì có ai đồng ý ngày ngày nghe theo sự sắp đặt của tên nhị thế
tổ này chứ?
Kết quả bây giờ còn muốn bọn họ tự móc tiền túi ra, cái này là chuyện gì đang
xảy ra vậy?
Làm công cho ngươi mà còn phải cấp lại tiền cho ngươi sao?
“Cái này, cái này không cần thiết chứ?”
Văn Sở Đạo Thánh truyền âm với vẻ mặt rối rắm.
“Người này chẳng qua chỉ là mồm mép, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua sự
giễu cợt của hắn…”
“Ngươi nói đùa gì vậy?”
Ám Húc tức giận cắt ngang hắn.
“Nếu như không đè nén luồng gió này xuống, sau này làm sao chúng ta còn
đứng ở Nguyên Tiên giới được chứ, mặt mũi của ta đặt ở đâu?”
Văn Sở Đạo Thánh tự nhủ trong lòng, ở Nguyên Tiên giới này ngươi vốn cũng
không có thể diện gì mà.
“Nhưng mà cái giá đó quá cao, mua lại cũng không có lời…”
“Có phải ngươi bị ngu ngốc hay không?”
Dám lấy thân phận Đạo Tôn mắng Đạo Thánh như vậy, ngoại trừ Thành ca có lẽ
cũng chỉ có tên quần là áo lượt có người chống lưng như Ám Húc mà thôi.
“Chúng ta cũng không cần mua lại, chỉ cần bày ra một chút tài lực, nói cho
người đời biết Tịnh Tiên Bảo điện chúng ta có thể mua được!”
“Ta muốn để cho tên này hoàn toàn câm miệng cúi đầu nhận thua!”
“Ta muốn cái mặt của hắn hoàn toàn bị đánh sưng! Ngươi hiểu chưa?”
Nhìn ánh mắt như muốn cắn người đó, cuối cùng Văn Sở Đạo Thánh cũng phải
gật đầu.
Vậy nên rất nhanh sau đó, hắn lập tức “đóng góp” toàn bộ tài sản của mình ra.
Còn ở bên kia, mấy vị Đạo Tôn khác nhận được thủ lệnh của Ám Húc đã đi dọn
sách toàn bộ kho hàng của tổng bộ bảo điện.
Những Tiên nhân vây xem ở phía xa nhìn nhìn đống bảo sơn càng đắp càng cao
cũng sắp hít thở không thông rồi.
Nhưng Thành ca lại rất bình tĩnh.
Hắn cũng không gấp gáp mà ngồi ở trên không thảnh thơi nhìn đối phương biểu
diễn.
Thương Linh ngồi ở bên cạnh hắn vô cùng buồn bực.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nói thật, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu như thế nào.
Ám Húc hung hăng càn quấy đến mức khiến nàng muốn vả cho một cái rồi.
Với sự hiểu biết rất rõ của nàng về Khương Thành, loại công tử quần là áo lượt
này không sống nổi quá một phút đồng hồ trước mắt hắn.
Tại sao lần này lại để cho Ám Húc nhảy nhót ở phía trước lâu như vậy chứ?
Giữ lại để ăn tết sao?
“Ta không muốn làm gì cả.”
Thành ca vô tội giang tay ra: “Thương hội thì đương nhiên phải dùng thủ đoạn
kinh doanh rồi.”
Mà lúc này ở đối diện cuối cùng cũng gom góp đủ ba phần nguyên liệu.
Miễn cưỡng coi như là đủ giá cả của ba vật đạo khí bát giai.
“Nhìn thấy chưa!”
Ám Húc vừa mới có vẻ mặt như màu gan heo cuối cùng đã lấy lại được thần khí
một lần nữa.
Hắn lập tức nhảy tới trước mặt Khương Thành.
“Sao nào, thật sự cho rằng bọn ta ra không nổi sao?”
“Bây giờ đã bày ở trước mặt ngươi rồi, ngươi còn nói gì nữa?”
“Thật sự cho rằng ngươi có thể suy đoán được tình hình bên trong của Tịnh
Tiên Bảo điện bọn ta sao? Đúng thật là ếch ngồi đáy giếng, lại còn nói bọn ta
không mua nổi, thật là buồn cười!”
Hắn đưa mắt nhìn những Tiên nhân vây xem ở xung quanh, ngẩng cao đầu liếc
nhìn đầy tự hào.
“Bây giờ ta sẽ đặt những lời này ở đây, Tịnh Tiên Bảo điện chính là đại thương
hội đệ nhất của Nguyên Tiên giới!”
“Chỉ cần có giá tiền, không có một món bảo vật nào bọn ta không mua nổi!”
Những lời này cũng được coi là nói năng có khí phách.
“Không tệ không tệ.”
Thành ca lại dành cho hắn sự tán thành qua loa một lần nữa.
“Ngươi còn ở đây giả vờ giả vịt!”
Ám Húc hiếm khi hao tổn nhiều sức lực như vậy để lấy lại danh dự, đương
nhiên muốn hung hăng trút hết ra một phen rồi.
“Không phải ngươi nói tài lực của bọn ta không đủ sao? Không phải ngươi nói
bọn ta không mua nổi hàng của ngươi sao?”
“Ngươi lại đưa ra nữa đi! Đấu trận tiếp theo đi!”
“Đừng có sợ hãi, tiếp tục đi!”
Dù sao hắn cũng không cần bỏ ra một cái giá lớn như vậy để mua lại, bây giờ
hắn vô cùng tự tin, cứ như những thứ vừa rồi chỉ là một phần nhỏ tài sản của
hắn vậy.
Thậm chí cũng bắt đầu phóng ngựa đầy mồm rồi.
“Đừng nói là ba món, cho dù ngươi có lấy ra thêm sáu món thì đối với Tịnh
Tiên Bảo điện bọn ta thì cũng chẳng được coi là cái gì…”
“Có thật không?”
Khương Thành lột ra vẻ mặt vui mừng bật dậy khỏi ghế tựa.
“Lấy ra thêm sáu món các ngươi cũng mua được?”
Gương mặt Ám Húc cứng đờ lại.
Hắn mơ hồ cảm thấy có thể mình đã thổi phồng đi quá xa rồi.
Nhưng bây giờ nói cũng nói rồi, cũng không có lý do gì để rút lại, chỉ có thể
kiên trì tiếp tục thôi.
“Đúng vậy! Lời này là ta nói!”
Chuyện Khương Thành còn có thể lấy ra một hai món có lẽ sẽ có khả năng.
Sáu món sao?
Thật sự tưởng rằng đạo khí bát giai là bắp cải trắng sao?
Sau đó, hắn mọi người có mặt ở đó thực sự đã nhìn thấy sáu món đạo khí bát
giai.
Trong đó có ba thanh kiếm, một cây đao, một cây roi, một cây trường kích.
Tất cả đều là đạo khí bát giai.
Mặc dù chưa kích thích uy năng, nhưng mỗi một món đầu lấp lánh ánh sáng
kinh người, vừa nhìn đã thấy vô cùng siêu phàm.
“Cái này, cái này làm sao có thể chứ?”
Văn Sở Đạo Thánh chỉ cảm thấy khí lạnh tỏa ra, suýt chút nữa hắn đã té ngã rơi
từ trên không trung xuống.
Hắn cũng thế này thì huống gì là những người khác?
Những Tiên nhân ở phía ngoài đã hoàn toàn nổ tung rồi.
“Con mẹ nó, lại còn có sáu món sao?”
“Chỗ này cộng dồn lại cũng tới chín món đạo khí bát giai rồi!”
“Cái này quả thực là muốn phát điên mà!”
“Đạo khí bát giai, bình thường một cái cũng không có được, bây giờ thoáng cái
đã xuất hiện chín món…”
“Ta thực sự tin là hắn đã tìm thấy một kho tàng viễn cổ đại bảo nào đó, nếu
không chuyện này là không thể nào.”
“Đúng vậy, cho dù sau lưng hắn có Đạo Thần chống lưng thì hắn cũng không
thể có được tài sản hùng hậu như vậy!”
“Nhiều đạo khí bát giai như vậy, vậy Tịnh Tiên Bảo điện vẫn thật sự không mua
nổi rồi.”
“Đúng vậy, không phải là xem thường bọn họ, mà là hàng hóa của người này
thực sự quá khủng khiếp.”
Thậm chí có người lặng lẽ liếc nhìn Ám Húc Đạo Tôn một cái, sau đó tiếp tục
hạ giọng xôn xao bàn luận.
“Tịnh Tiên Bảo điện… Quả thật không có tư cách nói chuyện với hắn.”
“Khụ, bọn họ không nên tranh hơn thua với người này, hoàn toàn không cùng
một đẳng cấp.”
“Tự rước lấy nhục thôi.”
Bởi vì có quá nhiều người, cộng thêm tiếng động lớn ầm ĩ toàn trường, những
cuộc bàn tán tương tự liên tục không ngừng.
Là một Đạo Tôn, làm sao Ám Húc điện chủ có thể không nghe thấy được.
Từ trước đến nay hắn luôn cuồng vọng cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận
những bàn tán kiểu này chứ.
Nhưng sáu món đạo khí bát giai trước mặt kia giống như sáu ngọn núi khổng lồ,
chèn ép hắn tới mức không còn một chút sức lực nào cả.
Bây giờ cho dù hắn lấy ra tất cả của bản thân và dưới trướng của hắn, dọn sạch
bong tổng bộ bảo điện cũng không đủ bảng giá rồi.
Trận “đấu phú” này hắn đã thất bại nhục nhã rồi.
“Ta không tin!”
Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, đột nhiên chỉ vào những đạo khí kia, lớn tiếng
chất vấn.
“Ngươi nói đạo khí bát giai thì chính là bát giai sao?”
“Nhất định có vấn đề, không thể nào lại có nhiều đạo khí bát giai như vậy…”
Lời nói của hắn lại bị kẹt trong cổ họng một lần nữa.
Bởi vì Khương Thành đã kích hoạt sau món đạo khí đó.
Căn nguyên kèm theo của sáu món đạo khí lập tức gây chấn động toàn trường.
Vô cùng chân thật, không có một chút giả dối nào.
“Cái này coi như là kiểm tra hàng rồi chứ?”
Khương Thành nhìn Ám Húc với vẻ sâu xa, khóe miệng hắn nhếch lên đầy ẩn ý.
“Vừa rồi ngươi mới nói lấy ra thêm sáu món ngươi cũng mua được, bây giờ ta
lấy ra rồi, xin hỏi sáu phần nguyên liệu của ngươi đâu?”
“Ta, ta…”
Ám Húc lùi về sau hai bước, há hốc mồm cứng lưỡi không phản bác lại được.
Vừa mới phùng má giả làm người mập, kết quả đã lập tức bị cho một bài học,
mặt mũi cũng mất hết rồi.
Bây giờ hắn hận không thể giết sạch được tất cả mọi người có mặt ở đây, cho
bọn họ một thuật vật lý biến mất trí nhớ.