Cửu Thải Thiên Tinh.
Mà từ trên xuống dưới Tuyết Linh tông chắc chắn sẽ bị Hải tộc tiêu diệt.
Thay vì vậy, tốt hơn vẫn là chủ động giao nộp.
Như vậy thì ít ra vẫn còn có một tia hy vọng để sống sót…
“Hả? Bảo vật?”
“Đúng vậy, gần đây chúng ta lấy được núi Cửu Thải Thiên Tinh, đang định
dâng tặng nó cho ngươi, không ngờ ngươi lại đến, đây không phải là quá trùng
hợp sao?”
Hàn Dung vội nói: “Nào ngờ là Cực Thịnh Tông kia cũng nhận được tin tức,
vậy mà lại ngăn chặn chúng ta.”
“Vì vậy chúng ta mới rơi vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài
việc giết chúng…”
“Mọi thứ chúng ta làm đều là để dâng tặng bảo vật cho Hải tộc!”
Mọi thứ mà hắn làm khiến Quản Ngao phải cau mày.
Thật ra hắn cũng muốn cho Tuyết Linh tông ăn một combo diệt môn.
Tuyết Linh tông trước mặt hắn cũng chỉ là thịt cá, mà núi Cửu Thải Thiên Tinh
kia, hắn muốn lấy bằng cách nào thì lấy bằng cách đó.
Cũng không cần người khác phải tặng.
Đưa ra một lý do để thực hiện công lý cho Cực Thịnh tông chỉ là một thói quen
dựng nên một cái cớ.
Nào biết rằng Hàn Dung lại ra tay nhanh như vậy, chặn trước hắn.
Nếu ai đó tặng quà cho ngươi, ngươi còn muốn giết người đó không?
Bây giờ muốn diệt khẩu cũng không thể được rồi.
Hắn chỉ có thể kiên nhẫn và giả vờ như không biết.
“Núi Cửu Thải Thiên Tinh, trên đời còn có bảo vật như vậy sao?”
“Đúng đúng đúng, để ta dẫn các vị tiền bối đi xem!”
Hàn Dung dẫn đường đi trước.
Trong lòng hắn cực kỳ phẫn uất và không tình nguyện, dù sao thì bảo sơn này
cũng là do bọn họ phát hiện ra đầu tiên.
Nhưng không có cách nào, để sống sót, chỉ có thể làm vậy.
Vốn dĩ Hải tộc muốn cướp bảo sơn này, cần phải xem xét nó trước, vì vậy bước
diệt khẩu trước tiên phải chậm lại.
Một đoàn người đi đến phía sau ngọn núi, Thành Ca đang đang buồn chán
truyền âm trò chuyện với Hàn Linh.
“Ngươi quen Giáng Hàn Tiên Đế Kia sao?”
“Chắc chắn là vậy!”
Hàn Linh trở nên phấn khích, hò hét như một em gái fan hâm mộ: “Vậy mà
ngươi lại biết nàng sao? Nàng ta là người nắm giữ quy tắc tuyết, những người tu
luyện quy tắc tuyết như chúng ta đều lấy nàng ta làm gương…”
Thành Ca run lên: “Ha ha, người như Giáng Hàn thì tính là gì?”
“Ngươi không được phép coi thường Giáng Hàn Tiên Đế!”
“Vậy mà cũng xem là coi thường sao, ta chỉ đang nói sự thật thôi.”
Giáng Hàn Tiên Đế Kia kia không phải là một trong tam đại Tiên Đế của Thiên
Xu sao, Thành Ca chắc chắn là biết.
Khi đó, hắn trợ giúp Thiên Khu các luyện một đống đan dược cửu phẩm, Giáng
Hàn Tiên Đế giống như một kẻ xu nịnh trước mặt hắn, đúng là rất nhiệt tình.
“Ngươi không được phép nói về nàng như vậy!”
Hàn Linh vẫn rất đề cao thần tượng, bởi vì Thành Ca “Nói xấu thần tượng của
nàng”, nên nàng nghi ngờ ngược lại hắn.
“Ngươi đang nói dối để khoe khoang sao?”
“Giáng Hàn Tiên Đế là một Đế cảnh hàng thật giá thật, ngươi cùng lắm cũng
chỉ là Chuẩn Đế, căn bản là không có tư cách để gặp nàng ấy!”
“Huống hồ ngươi là một Sơn Thần chả động được tí nào, làm sao có cơ hội gặp
nàng?”
“Rõ ràng là ngươi đang dát vàng lên mặt!”
Con mẹ nó.
Số lượng Tiên đế mà anh đây đã xử lý có thể thành lập một tiểu đội, mà Giáng
Hàn kia cũng chỉ là một Tiên đế tầm trung hạ đẳng, vậy mà nói là dát vàng lên
mặt?
Đây là cái đạo lý gì chứ?
“Ta không chỉ gặp Giáng Hàn, mà còn gặp cả Lung Lâm và Luân Hồi Tiên Đế,
ta đây có đắc ý sao?”
“Ha ha, lão Sơn Thần nhà ngươi thật là biết cách nói láo, Luân Hồi Tiên Đế cao
thượng đến mức nào, ngươi còn dám nói sao là gặp được sao?”
Thành Ca không khỏi thở dài: “Bây giờ không gọi là soái ca nữa sao? Đúng là
suy tàn đạo đức mà…”
Vào lúc này, đám người Hàn Dung, Hàn Trác cũng đưa theo một nhóm cao thủ
Hải tộc đến đây.
Hàn Linh vội vàng hành lễ.
Hiện tại Hàn Dung làm gì còn thời gian để quan tâm đến nàng, hắn đang tập
trung tinh thần nghĩ cách sống sót.
Cúi đầu khom lưng dẫn mấy người Quản Ngao đến thăm núi Cửu Thải Thiên
Tinh.
Mà cũng không cần hắn giới thiệu, sau khi mấy người Quản Ngao bước vào đã
choáng váng rồi.
Cái gì mà đã chuẩn bị tinh thần từ trước, khi đứng trước núi bảo có chu vi hơn
mười ngàn mét này, cảm giác rung động vẫn đánh thẳng vào lòng.
“Ôi trời ạ!”
“Hóa ra là sự thật…”
“Làm sao mà lại có nhiều Cửu Thải Thiên Tinh như vậy trên đời chứ?”
“Điều này hoàn toàn không hợp lý!”
“Bảo vật, nó thực sự là bảo vật!”
Một nhóm các cao thủ Hải tộc phát điên ngay tại chỗ.
Bọn họ hào hứng chạm vào Cửu Thải Thiên Tinh, biểu cảm đầy sự cuồng nhiệt
và si mê.
Sức mạnh đã đạt đến Chuẩn Đế, khao khát có được Tiên giáp cửu giai ngày
càng cao hơn và cấp bách hơn, thứ này quá hấp dẫn đối với họ.
“Xem ra lại có người đến cướp núi này.”
Giọng nói của Thành Ca vang lên, Hàn Linh không nói lời nào, nhưng sắc mặt
đã rất xấu.
Các đệ tử khác cũng có bày ra vẻ mặt khuất phục mà không cam lòng.
Ngọn núi này là do bọn họ phát hiện, nhưng bây giờ phải tặng không cho Hải
tộc, không ai có thể bằng lòng.
Nhưng bọn họ không ngu ngốc, họ biết tại sao tặng nó đi, bởi vì họ sẽ bị giết
nếu không tặng nó đi.
“Thật là đáng tiếc, cho dù các ngươi có cho đi không lấy lại gì, thì các ngươi
vẫn không thể giữ được mạng sống của mình.”
“Tại sao?” Hàn Linh không thể nào hiểu nổi.
Bảo vật này, bọn ta cho đi mà vẫn không được sao?
Dù sao thì Thành Ca cũng rất hiểu biết, cũng đã quen với những thói đời này.
“Rõ ràng là không ai có thể một mình độc chiếm loại bảo vật này, hậu quả của
việc rò rỉ tin tức là rất nghiêm trọng, nên càng ít người biết càng tốt.”
Hàn Linh có chút khó tin: “Tại sao bọn họ có thể tàn nhẫn như vậy…”
Nhưng sau đó, Quản Ngao đã xác nhận suy đoán của Thành Ca.
Chỉ thấy tộc trưởng của Hải tộc đang từ từ quay lại, nở một nụ cười u ám đến
phát lạnh.
“Bảo vật này thật sự là giao cho chúng ta sao?”
Hàn Dung thấy vẻ mặt của hắn không đúng, không ngừng lắp bắp: “Đúng, đúng
vậy, ngươi có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!”
Quản Ngao đột nhiên quay lại, nghiêm nghị hét lớn: “Chẳng qua là, bảo vật tốt
như thế mà ngươi không có gửi cho Hải tộc bọn ta sớm nhất có thể, đây là tội
gì?”
Hàn Trác vội vàng xin tha: “Bọn ta còn chưa kịp…”
“Chưa kịp? Ta thấy là do ngươi không muốn tặng đi thì có?”
Ngay khi Hàn Quản nói xong, một đám cao thủ của Hải tộc đã chặn đường lui
cùa nhóm Hàn Dung.
Nhìn thấy những thanh kiếm kia rời vỏ, đằng đằng sát khí, một cuộc tàn sát là
điều không thể tránh khỏi.
Hàn Dung cười khổ: “Không ngờ cuối cùng vẫn không trốn được…”
Những người của Tuyết Linh tộc có mặt đều phẫn nộ và tuyệt vọng.
Hàn Linh giữ chặt vũ khí, cố gắng kháng cự.
Nhưng nhìn Chuẩn Đế Toát ra uy áp choáng ngợp trên bầu trời, nàng thậm chí
còn không thể thở được, tiên lực cả người cũng không theo ý muốn của nàng.
“Ngươi muốn giết hết bọn họ không?” Giọng Thành Ca lại vang lên.
Hàn Linh không ngần ngại nói: “Tất nhiên là có!”
“Vậy thì ngươi phải xin lỗi vì lúc nãy đã nghi ngờ ta, sau đó ta sẽ giúp ngươi xử
lý đám người kia, được không?” Thành Ca mỉm cười híp mắt đưa ra điều kiện.
Mặc dù ca đây có sức mạnh thông thiên, nhưng vẫn là muốn quan tâm đến thể
diện hơn.
Ngay cả khi đối phương chỉ là một người Tuyết tộc nhỏ bé, thì phần mặt mũi
này cũng phải đòi lại…
Hàn Linh vô cùng kinh ngạt: “Ngươi có thể tiêu diệt chúng sao? Đó là năm vị
Chuẩn Đế, bảy mươi mốt vị Tiên Vương đó?”
Mặc dù chiến tích của Thành Ca lần trước rất đáng kinh ngạc.
Nhưng đó cũng chỉ “miễn cưỡng” là Chuẩn Đế.
Lần này có tới năm vị Chuẩn Đế thực thụ đã đến.
Bất cứ ai cũng có thể tiêu diệt được lão Sơn Thần có được không?
“Đừng có quan tâm tới việc ta có làm được hay không.”
Trong giọng nói của Thành Ca mang theo sự ranh mãnh: “Bây giờ ngươi thử
một lần cũng sẽ không bị lỗ, có đúng không?”