Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phàm cảm nhận được khí tức lớn mạnh hoàn toàn không thua kém Thánh

Tôn đó, sắc mặt hắn lần nữa căng chặt.

Còn ánh mắt của Thu Vũ Tuyền và đám người Hạ Tuân trong điện sát bên cũng

bắt đầu trở nên nặng nề.

“Cả mấy vị Huyền Thánh cửu trọng, đây là đích thân mấy đại điện chủ của Khí

tộc tới đây rồi!”

Không chỉ mấy đại điện chủ Huyền Thánh cửu trọng kia, hơn trăm vị điện chủ

bên tổng bộ cũng đều cùng chạy nhanh qua đây.

Tất cả tộc nhân trong phân điện đứng dậy, cung kính hành lễ về phía bầu trời.

“Bái kiến chư vị điện chủ!”

Tuy rất nhiều tộc nhân ra đời sau đó đã được phổ cập những việc năm xưa

Khương Thành từng trải, nhưng bọn họ trông thấy cảnh này vẫn cảm thấy

không tưởng tượng nổi.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Bọn họ không phải cũng là đến hoan nghênh vị Khương hiền giả đó chứ?”

“Làm sao có thể, cho dù người này từng có địa vị cao tại Khí tộc, hiện nay cảnh

giới cũng không vượt qua Huyền Thánh bát trọng, đâu thể để đích thân đại điện

chủ tới đón tiếp?”

Bọn họ vẫn chưa nói xong thì đã nghe thấy ngoài điện truyền lại tiếng hò hét

kéo dài.

“Khương hiền giả! Ngươi thật sự trở về rồi sao?”

“Quả nhiên là ngươi, điều này đúng là tốt quá rồi!”

“Mấy năm nay, bọn ta thật sự lúc nào cũng đang nhớ ngươi đấy…”

Khương Thành ngước mắt lên nhìn, liền thấy đám người Bạch La Chân và Tân

Linh, Kim Bột, Ngân Trí, Hắc Nhạc từ trên trời bay xuống.

Bây giờ năm người này là đại điện chủ của tổng bộ thần điện, cảnh giới cũng đã

đạt tới Huyền Thánh cửu trọng, được xem như là cao thủ đồng giai với Thánh

Tôn bên Nguyên Tiên giới.

“Ta cũng vẫn luôn nhớ các ngươi mà, mấy năm đó đi khắp nơi tìm kiếm các

ngươi.”

Ca này nói ra câu này một cách không hề đỏ mặt thở dốc.

Bạch La Chân chung sống với Khương Thành nhiều nhất suýt nữa tuôn chảy

nước mắt tại chỗ.

Nàng kích động bay tới phía trước Khương Thành một tay kéo lại hai tay của

hắn.

“Mấy năm nay, ngươi đã đi đâu hả?”

“Khắp nơi cũng không tìm được…”

“Ha ha, việc này nói ra thì dài dòng lắm…”

Sự có mặt của năm đại điện chủ hoàn toàn xác nhận thân phận Đại hiền giả của

Khương Thành.

Cũng khiến những tộc nhân Huyền tộc trước đây không lý giải đó hiểu rõ địa vị

của hắn ở bổn tộc đặc biệt như thế nào.

Đông Phàm phục rồi, hoàn toàn phục rồi.

Cái gì gọi là thể diện, đây chính là thể diện.

Người khác đến Huyền giới như đi trên lớp băng mỏng, người này tới Huyền

giới là để làm chủ mà.

Gì mà được ưa thích, đó quả thật là cách nói khiêm tốn nhất rồi.

Giờ phút này hắn chỉ âm thầm đồng tình với Sở Đình Thiên Thần.

Chỉ cần hắn chờ thêm một ngày thì đãi ngộ đã khác hẳn.

Bây giờ Sở Đình còn đang ở ngoài trốn đông núp tây, cẩn thận dè đặt chuyển

hóa huyền lực.

Mà dù cho chuyển hóa hoàn thành thì cũng vẫn phải luôn lo lắng để lộ thân

phận dị giới, sau đó bị những tộc nhân Huyền tộc ngoài kia vây lại tấn công.

Đâu giống mình, cứ công khai như vậy ngồi hưởng dụng món ngon, còn có một

đám cấp cao Huyền tộc kề cạnh.

Chuyển hóa huyền lực gì chứ?

Với thân phận như Khương Thành, tới lúc đó bảo hắn lấy một ít công pháp và

đan dược của Huyền tộc giúp mình cũng không vấn đề nhỉ?

Thu Vũ Tuyền và đám người Hạ Tuân cũng không nói nên lời nữa.

Mấy người tai to mặt lớn cao nhất Huyền tộc đều là người quen của Khương

Thành, thế hắn có thể đi ngang đi dọc ở tiểu thế giới này rồi.

Mà ngày hôm sau sau khi bọn họ gấp rút đi tới tổng bộ của thần điện Huyền tộc,

bọn họ lại một lần đổi mới sự nhận biết về địa vị của Khương Thành.

Bọn họ tiến vào thần điện trang nghiêm khí phái, xuyên qua công trình kiến trúc

hùng vĩ, đi dọc theo bốn đường bậc thềm đá kim ngân hắc bạch chậm rãi bước

lên.

Hai bên của bậc thềm đá, lần lượt dựng đứng hai tượng đá cao ngất.

Chính là hình dáng của lão tổ Huyền tộc Bạch Vô Khải và Ninh Chi Lâm.

“Đây là tượng đá của các lão tổ Huyền tộc ta.”

“Có thể nói chính là bọn họ sáng lập ra hệ thống tu luyện của Huyền tộc.”

“Mà trong những năm hỗn loạn nhất sau khi Nguyên Tiên giới trùng tổ, Huyền

tộc ta nguy hiểm bất ổn, suýt nữa bị diệt tộc. Cũng là mấy vị lão tổ đứng ra, cố

gắng xoay chuyền tinh thế, dẫn Huyền tộc ta đến nơi này.”

“Bình thường ngoài điện chủ và phân điện chủ, chỉ có người mới thiên phú cực

cao mới có tư cách tới đây bái kiến.”

Sắc mặt của Hạ Tuân và nam tử trung niên nhận được Xích Viêm Liệt Mang

trước đó khựng lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Thật ra những tộc nhân Huyền tộc bên ngoài như bọn họ cũng chưa từng nghe

nói về bốn lão tổ đó.

Đối với bọn họ, đó chính là Thần trong truyền thuyết.

Còn Thu Vũ Tuyền thì khẽ cau mày, sự cao ngạo khắc sâu trong người khiến

nàng không thể nào cúi đầu với người khác.

Khương Thành dứt khoát bĩu môi.

“Đừng mong ta bái bọn họ.”

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột không khỏi mỉm cười.

“Ngươi là Đại hiền giả, còn từng cứu bọn họ, đương nhiên không cần bái.”

Sau khi bọn họ cung kính lạy bốn tượng đá xong, mọi người tiếp tục bước lên.

Lúc lên tới đỉnh núi, thứ đập vào mắt là tượng đá thứ năm.

Tượng đá này chắp hai tay sau lưng, ngước nhìn lên trời cao phía xa một góc

bốn mươi lăm độ với dáng vẻ liếc nhìn vênh váo.

Nhìn kỹ lại, không phải Khương Thành thì còn ai?

Đám người Hạ Tuân kinh ngạc đến nỗi suýt nữa rớt cả cằm.

“Hắn, hắn… Sao lại là hắn?”

Đôi mắt của Thu Vũ Tuyền cũng trừng to, trong lòng chỉ cảm thấy hết sức

hoang đường.

Tên này lại có một pho tượng đá ở tổng bộ thần điện Huyền tộc?

Hơn nữa, vị trí còn cao hơn bốn lão tổ Huyền tộc đó.

Điều này cũng hoang đường quá đấy chứ?

Bạch La Chân nở nụ cười mỉm: “Khương hiền giả mấy lần cứu vãn Huyền tộc

khỏi nước sôi lửa bỏng, gọi là người tái tạo tộc ta cũng không quá.”

“Huống chi bốn vị lão tổ cũng nhận được ơn tình của hắn, thống nhất cho rằng

hắn đáng được sự đãi ngộ kính trọng như thế.”

Việc này…

Trong lòng nhân tộc mới gia nhập có hàng vạn con ngựa lao nhanh, toàn bộ thừ

người ra.

“Ha ha ha, ta vẫn luôn dạy dỗ các ngươi làm người phải khiêm tốn, ngươi nhìn

làm thứ này, bảo ta tình này làm sao chịu được?”

Trên miệng hắn nói vậy, thật ra sớm thì đã nở gan nở ruột.

Hắn thật sự không ngờ rằng tộc nhân Huyền tộc lại làm điều này cho mình.

Người kính trọng nhất Huyền tộc, thoạt nghe thì tư cách làm màu này đã đột

phá cả chân trời.

“Không có lần sau nha, lần sau không được làm vậy nữa.”

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột liên tục gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Trong lòng bọn họ lại oán thầm, rốt cuộc nụ cười trên mặt ngươi là không có

lần sau, hay là tiếp tục như thế?

“Người mới bái kiến Đại hiền giả!”

Hai điện chủ phụ trách nghi thức nhập môn bên cạnh cất tiếng vái chào.

Lúc này, tâm trạng của đám người Hạ Tuân mới nhập môn hết sức phức tạp.

Thử nghĩ chỉ một ngày trước, bọn họ còn hoàn toàn không xem Thiên ma ngoại

vực này ra gì.

Kết quả bây giờ lại phải dùng thân phận của hậu bối, quỳ lạy pho tượng đá của

hắn, vậy là sao chứ?

Cuối cùng mấy người vẫn hành lễ một cách cung kính.

Bọn họ cũng không ngốc, đã nhận ra được hai bên căn bản không phải cùng một

thế giới.

Thể diện này của Khương Thành, hoàn toàn chính là người đệ nhất Huyền tộc.

Còn những người mới nhập môn như bọn họ, phía trên còn có một đám thần sử,

chấp sự, phân điện chủ, điện chủ, đại điện chủ…

Lúc bấy giờ có thể chung sống với Đại hiền giả này ở miếu cổ đã được xem là

một mối duyên phận.

“Đại hiền giả, trước kia là bọn ta có mắt không tròng, đã mạo phạm ngươi.”

“Vẫn mong ngươi tha thứ…”

Tâm trạng Thành ca cực tốt trực tiếp xua tay.

“Các ngươi đã gia nhập Huyền tộc chân chính, thế chính là người của mình rồi,

sao ta lại trách các ngươi?”

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột cũng mỉm cười gật đầu.

Người Huyền tộc trong kia là không thể lựa chọn, tộc nhân Huyền tộc phía

ngoài có thể chịu được sự cám dỗ của Huyền Thần, kiên trì tự mình ngộ đạo,

điều đó là vô cùng đáng quý.

Mà lúc này, ánh mắt của mọi người cũng ngưng tụ trên người Thu Vũ Tuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK