phải làm sao.
Đến cả nụ cười giả tạo của hắn cũng khó mà duy trì được.
Còn những người đang ngồi tại đây cũng đồng loạt im lặng, suýt nữa thì nghi
ngờ có phải bản thân đã nghe nhầm rồi hay không.
Gan của cái tên Khương Thành này lớn quá rồi đấy?
Lại dám nói chuyện với Nam Khâu đại thần quan như thế?
Nhưng mà, cảnh tượng nổi giận trong dự đoán của bọn họ lại không hề xuất
hiện.
Nam Khâu chỉ nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ha ha, xem ra là do ta đường
đột rồi.”
“Ngươi biết là tốt.”
“Thật sự quá đáng tiếc rồi, ta ngưỡng mộ danh tiếng của Khương huynh đã lâu,
nhưng lại không có duyên được mở mang về thần uy của ngươi.”
Nam Khâu than thở một câu.
“Đây không chỉ là tiếc nuối của ta, mà cũng là tiếc nuối của tất cả mọi người
đang ngồi ở đây!”
Khương Thành mất kiên nhẫn phất tay lên: “Được rồi, được rồi, kiếm của ca
đây dùng để chiến đấu chứ không phải biểu diễn.”
Mắt Nam Khâu lóe sáng, hắn vội vàng nói: “Ý của Khương huynh là, nếu có
người để cọ sát thì ngươi mới bằng lòng thể hiện?”
Thành ca thầm nhủ, cái ý đồ “khiêu khích người khác đánh nhau với ta” này của
ngươi cũng rõ ràng quá rồi đấy.
Có thể nào che giấu bớt một xíu được không?
“Yến tiệc thì nên ăn uống no say chứ đừng mãi nghĩ tới mấy cái không đâu đó
nữa.”
Nam Khâu gật đầu: “Cũng phải, những người ngồi ở đây cũng không có ai xứng
được đấu với Khương huynh.”
Ngay khi hắn nói xong câu này, giữa yến tiệc cuối cùng đã có một người đứng
lên.
“Nếu như đại thần quan cho phép, ta bằng lòng đánh một trận với Khương đạo
hữu đây!”
Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, không phải là cái tên Vũ Cực Thánh
Chủ ban nãy thì còn ai vào đây nữa?
Vẻ mặt của người này đã bình tĩnh lại, nhưng cái ánh mắt nhìn trừng trừng kia
lại biểu thị rõ ràng nội tâm sóng rền gió dữ của hắn.
Ban nãy hắn bị đuổi xuống dưới, bị ép nhường lại vị trí cho Khương Thành đã
xem như mất sạch mặt mũi.
Đối với hắn, loại sỉ nhục cỡ này thì chỉ có chính tay đánh bại và thậm chí là giết
chết Khương Thành thì mới có thể xóa nhòa được.
Ta đã nhường chỗ cho hắn đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn xứng
đáng!
Nam Khâu có hơi tiếc nuối.
Hắn càng mong người khiêu chiếu với Khương Thành lúc này đó là Hằng Vân
Thiên Thần.
Như vậy thì mới có thể ép người này lộ hết toàn bộ bài tẩy của hắn chứ nhỉ?
Nhưng rất đáng tiếc, Hằng Vân là một con người rất giỏi nhẫn nhịn, hắn cứng
rắn nhịn xuống, không hề bị Nam Khâu xúi giục.
Nhưng Vũ Cực Thánh Chủ này ra mặt cũng rất tốt.
Người này trước giờ không chịu đổi sang tu Thần đạo, lại còn từng ở trước mặt
mọi người đánh bại bốn Giới Thần đỉnh phong, khiến cho Thần đạo của Thiên
Lư cung mất mặt xấu hổ.
Cái gai trong mắt này, hắn hoàn toàn không muốn giữ lại, chỉ là không tiện tự
mình ra tay mà thôi.
Bề ngoài thì Nam Khâu cố ý không vui lắc đầu.
“Chuyện của Khương huynh, làm gì đến lượt ta quyết định.”
“Nhưng theo ý của ta, ngươi và hắn chênh lệch quá lớn, sợ là hắn sẽ không có
hứng thú đâu.”
Nếu như Nam Khâu trực tiếp từ chối, Vũ Cực Thánh Chủ cũng chỉ ngồi xuống
lại.
Vì dù sao thì hắn vẫn rất kiêng kỵ Thiên Lư cung.
Nhưng bây giờ Nam Khâu lại tỏ ra thái độ “ta không quản được”, ngược lại còn
cổ vũ thêm cho hắn.
Thế này không phải là ngầm đồng ý đó sao?
Thế là, hắn lập tức hăng hái lên.
“Khương đạo hữu, ban nãy Nam Khâu đại thần quan khen ngươi đến muốn lên
trời, ta cũng rất muốn được xin chỉ dạy vài điều.”
“Không biết ngươi có thể nể mặt chỉ giáo với được không?”
Khương Thành không hề có ác cảm gì với cái người này, hai bên cũng chẳng có
thù oán gì.
Thế là hắn lắc đầu: “Không cần thiết đâu nhỉ?”
Cần gì phải bị người khác đùa giỡn chứ?
Chỉ tiếc là, Vũ Cực Thánh Chủ không hiểu được cái ý tốt muốn tha cho mình
một mạng của Khương Thành.
Hắn lại còn cười khẩy: “Lẽ nào Khương đạo hữu xem thường ta? Thật sự cảm
thấy ta không xứng đánh với ngươi?”
Khương Thành bình thản nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là ta lười, không
muốn phá hoại bầu không khí mà thôi.”
“Không khí?”
Vũ Cực Thánh Chủ chỉ cho là hắn đang sợ, không dám ứng chiến, vậy nên mới
cố ý mượn cớ.
Lại cộng thêm Nam Khâu lúc này giống như trở thành một tên câm, ngây ra
không nói một lời, thế là khí thế của hắn càng tăng cao, thậm chí còn có hơi
hung hăng bức ép.
“Cọ xát so tài ở trên yến tiệc, vốn cũng được xem là một cách để góp vui, lẽ nào
Khương đạo hữu chưa từng nghe nói qua sao?”
Thành ca nhíu mày: “Ca không có thói quen cọ xát giao lưu với người khác.”
“Cái gì?”
Vũ Cực Thánh Chủ bật cười: “Là không có thói quen, hay là không dám?”
Nam Khâu cuối cùng cũng ra mặt: “Vũ Cực, không được vô lễ với Khương
huynh như thế!”
Câu này của hắn nói cũng như không nói, bởi vì nó hoàn toàn không thể ngăn
cản màn khiêu chiến này.
“Vẫn mong đại thần quan thứ tội, chỉ là ta thấy được thứ mình hứng thú nên
muốn làm ngay, không ngờ vị Khương đạo hữu này lại từ chối đủ đường, cứ
một mực không chịu ứng chiến, ta mới nói năng không lựa lời.”
Bề ngoài thì Vũ Cực xin lỗi, nhưng cái khí thế hung hăng ép người còn hơn cả
lúc trước.
Nam Khâu giả vờ hòa giải.
“Khương huynh không muốn ứng chiến, chắc hẳn cũng là vì có nguyên nhân
của hắn.”
“Ngươi đừng có làm khó hắn nữa.”
Thành ca suýt nữa bị hai cái tên này chọc cười.
Bà mẹ nó, các ngươi nói rõ ràng một chút coi nào?
Bị các ngươi ám chỉ nói xéo kiểu này, chắc ngày mai cả phố đều bảo rằng ta là
một tên chết nhát luôn quá?
“Haizz, ta không muốn cọ xát quả thực là vì có nguyên nhân.
“Dù sao một khi ta ra tay thì sẽ không dừng lại kịp, đến lúc đó máu bắn lên
người các ngươi, mất hứng biết bao nhiêu?”
Nam Khâu thầm nhủ ta còn mong đổ máu nữa nè, vậy mới gọi là chiến đấu, mới
có thể nhìn thấy thực lực thật sự của ngươi.
“Ha ha ha!”
Vũ Cực Thánh Chủ cười thật lớn.
“Khương đạo hữu tốt nhất đừng nên dừng tay, nếu như ta bị giết thì chỉ có thể
trách là tài nghệ không bằng người khác thôi!”
Keng!
Trường kiếm của hắn bỗng nhiên ra khỏi vỏ, chỉ về phía ghế đầu mà Khương
Thành đang ngồi.
“Mong được chỉ giáo!”
Đến nước này rồi, Thành ca còn nói được gì nữa đây?
Nếu đối phương đã nhất quyết muốn đạp mình một đạp, vậy ca chỉ đành ban
tặng cho hắn một bài học thôi.
“Được thôi, ta sẽ thỏa mãn tấm lòng hiếu học của ngươi.”
Lúc Thái Ngư Kiếm ra khỏi vỏ, mọi người ở đây đều đồng loạt bị chấn động.
“Đế khí siêu phàm!”
Vũ Cực Thánh Chủ cũng biến sắc: “Ngươi lại có đế khí?”
Ngoài cái trường hợp được Cổ Thánh ngự ban đế khí như Hạo Vương và Gia
Vương thì những Thánh Chủ đỉnh phong khác cơ bản đều không thể nào có
được đế khí.
Chứ đừng nói chi là Thánh Chủ bình thường.
Sau khi nhìn thấy đế khí trong tay của Khương Thành, trong mắt của Vũ Cực
Thánh Chủ lóe lên một tia tham lam.
Nhưng ngay sau đó đã bị sự đố kỵ che lấp.
“Xem ra có xuất thân tốt đúng là khác biệt mà.”
Sau khi nói xong một câu kỳ quặc này, hắn thúc giục đạo khí bát giai cực phẩm
của bản thân đánh tới.
Sau đó, không có sau đó nữa rồi.
Lần trước Khương Thành giết chết đám người Hạo Vương và Gia Vương phải
mất một chút sức là bởi vì lấy một chọi ba, nên rất dễ bị phân tâm.
Còn bây giờ, hắn chỉ cần đối mặt với một Thánh Chủ đỉnh phong, hơn nữa tên
này còn chẳng có đế khí.
Như thế thì có khó gì chứ?
Sau khi Vũ Cực Thánh Chủ vừa mới bắt đầu thì đã bị đánh đến mức hoàn toàn
mất khống chế.
Ban đầu thứ mà hắn đề phòng nhất tất nhiên là khí đạo đi kèm đế khí siêu phàm.
Nhưng thứ công kích hắn đầu tiên, lại là căn nguyên của thiên địa xung quanh.
Căn nguyên đột nhiên bị ngăn cách khiến cho uy năng trong thánh giới của hắn
cấp tốc giảm xuống.
Cái này là thủ đoạn gì thế?
Còn chưa kịp đợi hắn phản ứng lại, biển ý thức lại nghênh đón một đợt công
kích vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Hắn vội vàng điều động đạo tự thân để ngăn chặn.
Ngay sau đó, trên thánh giới của hắn xuất hiện những đốm lửa do nguyên thuật
mang đến.
Những tiếng nổ lớn liên miên không dứt, thánh giới đỉnh phong lủng thủng đầy
lỗ!
Sắc mặt hắn biến đổi dữ dội, cuối cùng đã ý thức được điều không đúng.
Cái này khác xa so với chiến đấu mà hắn tưởng tượng lúc ban đầu.
Bản thân là một Thánh Chủ đỉnh phong, không phải nên dễ dàng trấn áp khi đối
mặt với một Thánh Chủ bình thường hay sao?