tiếp dùng tay nắm lấy.
Ngay khắc sau, hắn biến mất tại chỗ.
Rồi khi lần nữa xuất hiện, trước mặt hắn đã xuất hiện hai nam tử không mặt
cầm kiếm.
Vừa nhìn thấy hắn, hai người đã phát động công kích.
“Tình huống gì vậy, hóa ra bí cảnh này thật sự còn có cửa ải à?”
Hắn đoán không sai, ngôi sao ở trong Tinh Linh diệu cảnh này rất dễ tìm thấy,
nhưng đa phần đều là những cửa ải đặc thù.
Bên trong hoặc là mô phỏng theo tu sĩ Tiên tộc, hoặc là những trận pháp và phù
văn, cấm chế của Tiên tộc.
Tinh Diệu Hoàng bố trí những cửa ải này là để rèn luyện cho hậu bối.
Để bọn họ có thể làm quen với phương thức chiến đấu của kẻ địch.
Chỉ có điều là cách chiến đấu này sẽ không làm chết người, kẻ địch bên trong
phổ biến cũng ở tầng lớp Đạo Thánh, hiệu quả rèn luyện cũng có giới hạn.
Khương Thành chỉ có linh ý Thiên giai thập nhất trọng, tuy linh ý tử sắc có thể
giúp hắn có sức chiến đấu của thập nhị trọng, nhưng cửa ải này vẫn khiến hắn
phải mất chút sức.
Lúc này, bốn vị thân vương cùng với những tộc nhân Thiên tộc không thể vào
trong kia đều nhìn chằm chằm vào thiên không.
Bọn họ không nhìn thấy mỗi trận chiến đấu xảy ra ở trong những vì sao đó,
nhưng có thể nhìn thấy được đại khái tình hình.
Ánh mắt của đa phần mọi người đều tụ hội hết trên người Khương Thành.
Khi hắn bước ra từ trận khảo nghiệm ở ngôi sao thứ nhất, Tông Phiêu Vương và
Tư Ngộ Vương nhìn nhau, ai nấy đều nhìn thấy được sự thất vọng trong đôi mắt
của đối phương.
Chuyện bên trong có cửa ải khó này, bọn họ đã cố ý không nói cho Khương
Thành.
Dù sao thì Thành ca cũng không hỏi, sau khi đi ra cùng lắm là nói quên đi thôi.
Vốn còn cho rằng ở tình huống không có chuẩn bị này tên tiểu tử này sẽ bị quét
ra khỏi ngay từ ngôi sao đầu tiên.
Không ngờ rằng hắn lại có thể qua ải.
“Thiên giai thập nhất trong sao lại qua ải được? Cạm bẫy ở bên trong yếu nhất
cũng là ở tầng lớp thập nhị trọng rồi đấy.”
“Người này vốn có được thủ đoạn của Tiên tộc, có lẽ là quen đường thôi.”
Đám hậu bối của Thiên tộc còn xa lạ với những thứ như kiếm thuật và tiên pháp
của Tiên tộc, đột nhiên gặp phải có lẽ sẽ bị trở tay không kịp.
Nhưng Khương Thành đương nhiên sẽ không như vậy.
“Không sao, suy cho cùng cũng chỉ là thập nhất trọng, hắn không đi được xa
đâu.”
“Không sai, hắn có thể chống cự được đến này cuối cùng xem như đã là kì tích
rồi.”
Một canh giờ tiếp theo, Khương Thành liên tục thử hết tám ngôi sao ở gần đó.
Kết quả vốn chẳng hề có cái nào là tinh linh châu chân chính.
Không phải trận pháp thì là kẻ địch được phỏng theo.
Trận pháp thì còn đỡ, trước mặt hắn chỉ là thứ nhỏ bé, căn bản không cần chiến
đấu đã có thể nhẹ nhàng bước ra.
Nhưng những cái mô phỏng Tiên tộc lại khiến hắn bực mình.
Chuyện này làm hắn phát cáu.
“Với tiết tấu thế này thì việc tìm tinh linh châu chẳng phải là vất vả quá rồi
sao?”
“Phải đi thử nghiệm từng cái?”
Hắn cảm thấy bản thân phải thay đổi con đường mới được.
Mà cũng và ngay lúc này, hắn phát giác ra có một người đang tiếp cận lại gần
mình.
Thành ca không có thói quen ẩn trốn, thế là ngay khắc sau, một bóng dáng quen
thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn chằm chằm một cái, không phải Phi Khâm thì là ai chứ?
“Ha ha, đúng thật sự là tìm ra ngươi rồi, đúng là trời giúp ta mà!”
Nhìn thấy Khương Thành, Phi Khâm hưng phấn chà xát tay.
Một con “người trên người” vẫn luôn không thay đổi nhiều năm nay khiến hắn
cảm thấy rất khô khan.
Sự xuất hiện của Khương Thành khiến hắn phẫn nộ, cũng khơi lên toàn bộ hứng
thú trong hắn.
Sau khi vào sân đã đi tìm khắp nơi, lật tung lên để tìm tung tích của Thành ca.
Tinh Linh diệu cảnh rất lớn, vốn hắn cũng không mong chờ gì, không ngờ lại
tìm được nhanh đến thế.
“Phải đó, thật đúng là trùng hợp.”
Khương Thành cảm thán một tiếng.
Bóng ảnh lợi dụng linh ý ngưng tụ ra một thanh trường kiếm.
Còn nụ cười của Phi Khâm ở phía đối diện cũng không hề ngưng lại.
“Nếu như ở bên ngoài gặp phải một người có đạo đủ thứ như người đây, ta
muốn thắng còn phải phí công phí sức.”
“Ở đây chỉ có thể lợi dụng linh ý, chậc chậc…”
Hắn cố ý nhìn bằng gương mặt đồng tình rồi lắc đầu.
“Hi vọng người có thể cho ta chút cái gọi là khiêu chiến, chứ không ta sẽ rất
thất vọng đấy.”
Nói xong, hắn giết sang.
Thành ca thúc động trường kiếm linh ý, hai người cuối cùng đã nảy sinh đại
chiến.
Trận chiến này vừa bắt đầu, hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Phi Khâm là linh ý thập tam trọng,chỉ so linh ý thì quả thực hắn ở trên xa.
Nhìn thấy hắn từng bước đi lui, những tiên nhân bên ngoài và cả bốn thân
vương đều vui mừng hớn hở, cười ra mặt.
“Ha ha ha, vận may của tiểu tử này không xong rồi.”
“Vừa lên đã gặp phải chính chủ như Phi Khâm, đúng là xui hết chỗ nói.”
“Xem ra hắn chỉ có thể dựa vào chiến tích không có tinh linh châu nào mà kết
thúc trận tỷ thí thôi.”
“Ý trời như vậy rồi, Tinh Linh diệu cảnh vốn là bí cnahr thí luyện của bản thân
chúng ta, người ngoài dẫu có vào được cũng không thể có lợi lộc gì.”
“Ha ha ha, nói không sai.”
Phi Khâm ở bên trong càng đánh càng hăng.
Nếu không phải Khương Thành ngưng luyện ra thanh kiếm đó, vung ra vài công
kích kiếm đạo ám hợp, gây cho hắn vào phiền phức thì hắn sớm đã dựa trên ưu
thế về cảnh giới mà giành chiến thắng rồi.
Vừa đánh, hắn vừa nói mấy lời không kiêng nể.
“Ngươi chỉ có chút thực lực đó thôi sao?”
“Lúc trước ở bên ngoài không phải cứng mồm lắm hả?”
“Đây chính là linh ý giả mạo mà đám dị tộc khiếm khuyết như các ngươi có
sao? Cũng chỉ có thế thôi.”
Tuy miệng nó thế, nhưng trong lòng Phi Khâm vẫn rất kinh ngạc.
Linh ý của Khương Thành thấp hơn hắn hai trọng cảnh giới, vậy mà lại không
thua ngay từ ban đầu, ngược lại còn có thể ổn định tiết tấu như thế, đúng là
không thể ngờ được.
Linh ý tử sắc kia, lẽ nào chính là linh ý cao giai hơn cả kim sắc của mình?
Không!
Không thể nào!
Ở lĩnh vực linh ý này, Thiên tộc chính là chí cao vô thượng!
Với tâm thái thôi thúc kiểu này, lực công kích của hắn càng ngày càng lớn hơn.
Khương Thành dần có phần khó chống đỡ được rồi.
Cũng may mà lanh trí, rút ra thánh lực thứ hai tăng cường thêm.
Vốn những sức mạnh khác không thể vào theo, nhưng thánh lực thứ hai thì có
thể biến thành bất cứ sức mạnh nào.
Sau khi biến thanh linh ý tử sắc thì có thể thuận lợi sử dụng.
Mà làn sóng tăng mạnh này cuối cùng đã giúp hắn ổn định bước chân.
Còn Phi Khâm sau khi nhìn thấy Khương Thành mạnh hơn, ưu thế của bản thân
dần bị kéo lại một ít thì lại trở nên sốt sắng.
“Ngươi đã làm gì?”
“Không phải ngươi là linh ý thập nhất trọng sao?”
“Tên bỉ ổi vô sỉ, lại dám lừa ta!”
Khương Thành giao phong với hắn thấy rất cạn lời.
Chuyện này sao lại thành ra như bỉ ổi vô sỉ rồi?
Ta mấy trọng còn phải báo cụ thể cho ngươi?
Nhưng mà nếu ngươi đã nói như thế rồi thì ta không hố cho ngươi một lần thì
có hơi có lỗi với lời nhận xét của ngươi rồi.
Nghĩ đến đây, hắn cố ý hướng về phía ngôi sao nhỏ màu xanh đang di chuyển ở
gần đó.
Phi Khâm đương nhiên cũng theo đó bay theo.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên mất đi mục tiêu công kích.
Bởi vì bóng dáng Khương Thành đã biến mất ngay tại chỗ.
“Cứ tưởng xông vào trong cửa ải thí luyện là có thể thoát sao?”
Phi Khâm sớm đã ở đỉnh, lại thêm vào cửa ải này cũng không có mấy uy hiếp
với hắn, thế là hắn không chút do dự nào đuổi theo vào trong.
Mà khi chân hắn vừa bước vào thì Khương Tành lại từ ngôi sao kia bước ra.
Tiên trận ở trong ngôi sao ấy hắn sớm đã rạo một vòng rồi, bây giờ lại quá rành
luôn.
Còn Phi Khâm vừa bước vào lúc này thì vừa mịt mù ở bên trong đại trận, vừa
tìm kiếm Khương Thành.