“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ba người họ đã vào trong thành công rồi?”
Vẻ mặt mấy tiên nhân vây xem bên ngoài ngớ cả ra.
Bọn họ căn bản không phản ứng kịp.
“Ta nhìn lầm rồi ư?”
“Ôi vãi, thế cũng vào trong được, vậy rốt cuộc hắn mạnh đến nhường nào?”
“Đưa hai Yêu tộc vào trong chiến lực phải được 4500, mà chiến lực 4400 vừa
hay là giới hạn của tông sư bát phẩm đấy.”
Khi bọn họ lại lần nữa ý thức được điều này, họ đã hoàn toàn bùng nổ.
“Không phải chứ, hắn là tông sư bát phẩm sao?”
“Tên này lạ mặt như vậy, nhìn cũng không có phong thái của đại sư, chuyện này
sao có thể chứ?”
Không ai dám tin vào khả năng này.
Có người còn đưa ra nghi vấn.
“Lẽ nào tiên trận kiểm tra hỏng rồi?”
Nhưng lập tức liền có người phản bác lại.
“Không, lúc nảy đã kiểm tra rồi, tiên trận này hoàn toàn không hỏng chút nào.”
“Trời ơi…”
“Nếu như hắn thật sự là tông sư bát phẩm, vậy hắn phải có thân phận thế nào?”
“Trước mặt tông sư bát phẩm, tông sư thất phẩm chẳng đáng được nhắc đến.”
“Lẽ nào chuyện hắn nói là Thủ Tọa Thiên Đan Tư lúc trước là thật ư?”
Tất cả mọi người như sắp phát điên lên.
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung mặt ngây ra, hoàn toàn rơi vào trong trạng
thái thất thần.
Người vừa nảy thật sự là Thủ Tọa Thiên Đan Tư sao?
Bản thân mình trước đó không lâu còn chế giễu hắn?
Không, không thể nào!
“Chiến lực 4500 chưa chắc là tông sư bát phẩm, có khả năng là lấn sang nhiều
môn…”
“Nếu như bốn môn đan khí phù trận đều đạt lục phẩm, cộng lại thì chiến lực
cũng có thể là 4500.”
“Phải, rất có khả năng đó mới là sự thật.”
Mọi người coi như cũng đã tìm ra được một lí do thuyết phục bản thân không
kinh hoàng nữa.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, bốn môn tiên khí phù trận thuộc về những lĩnh vực hoàn
toàn khác nhau.
Phân tâm để học bốn môn này khó đến nhường nào?
Nếu như có người thật sự học được hết cả bốn môn này đến trình độ lục phẩm,
vậy độ khó mà mức độ kinh hoàng cũng chẳng thua gì tông sư bát phẩm cả.
Nhất thời, mọi người đều tràn ngập cảm giác hối tiếc.
Tông sư như vậy bình thường rất khó mà gặp được, cho dù gặp được rồi cũng
chẳng nói gì được, căng bản là kết giao không nỗi.
Giống như Liên Tiêu Chí Tôn vừa rồi, vốn chẳng thèm bận tâm đến bọn họ.
Mà mấy người Khương Thành khi nảy lại hiền hòa như thế, bọn họ lại chả coi
là gì cả, cứ như vậy mà bỏ lỡ…
Khương Thành vốn còn tưởng bên trong tiên trận kiểm tra phải kiểm tra gì đó.
Ví dụ như luyện đan hay luyện khí gì.
Kết quả sau khi vào bên trong lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Hắn đưa Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ đi thẳng về phía trước, sau đó thuận lợi đến
phía bên kia.
Xuất hiện trước mặt hắn là một đại sảnh lớn nhìn không thấy biên.
Bên trong có những chỗ ngồi sắp xếp sẵn, có không ít người đã ngồi ở đó.
“Ha, Khương chưởng môn, ngươi cũng đến rồi?”
Minh Già Đạo Tôn vừa nhìn thấy hắn đã vội lại nghênh đón.
“Ta biết ngay mấy nơi này không thể ngăn cản được ngươi mà.”
Lời của hắn còn chưa nói xong, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh hô của Phạm
Lôi Đạo Tôn.
“Ngươi, sao tất cả các ngươi đều vào đây được rồi?”
Vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng nỗi mà nhìn Tam Nhãn Hổ và cả Yên Dĩ bên
cạnh hắn, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Khương Thành có thể vào trong thì thôi đi.
Suy cho cùng thì tiểu tử này cũng tà môn vô cùng, không chừng thật sự còn có
chút trình độ luyện đan.
Nhưng còn Tam Nhãn Hổ thì hắn không thể nào hiểu được.
Hổ Yêu này chẳng phải có chiến lực bằng không sao?
Cho dù là ai có thể vào trong được, cũng chẳng đến lượt hắn.
Càng huống hồ gì là Yên Dĩ cũng là Yêu tộc như hắn.
“Sao vậy? Vào trong khó lắm sao?”
Tam Nhãn Hổ cố ý nhìn hắn bằng ánh mắt ngang ngược.
“Chỉ là chút sàng lọc để vào trong mà thôi, ta cũng không biết sao lúc trước
ngươi lại đắc ý thế chứ.”
Lúc trước khi Phạm Lôi Đạo Tôn vào trong còn chế giễu hắn mấy câu, nói hắn
sẽ không đợi mấy cái chân sau.
Bây giờ Tam Nhãn Hổ đương nhiên phải trả lại rồi.
“Chuyện vào trong đơn giản như vậy, ngươi lại tỏ vẻ như gì hay lắm, ngươi nói
xem ta nên nói ngươi thế nào thì hay đây?”
Hắn có hơi đồng tình mà chặc lưỡi, chậc chậc ra tiếng rồi lắc đầu, là ra vẻ rất
thất vọng về Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Chậc chậc chậc, ngươi chỉ theo đuổi nhiêu đó thôi ư?”
“Lề lối không được rồi…”
Phạm Lôi Đạo Tôn có mơ cũng không ngờ rằng mới qua có một lúc, bản thân
lại bị con Hổ Yêu này chế giễu ngược lại một phen rồi.
Hơn nữa còn làm cho hắn nghẹn không nói nên lời.
“Nhưng rõ ràng trước đó chiến lực của ngươi bằng không mà, không thể nào
vào được, ngươi tưởng lừa được ta chăng?”
“Ha! Ha ha ha!”
Tam Nhãn Hổ cố dùng điệu cười khoa trương cắt ngang hắn.
“Ta là cố ý che giấu thực lực để ngụy trang, lúc đó thấy bầu không khí nghiêm
trọng quá, ta mới cố ý nhảy ra khuấy động một chút không được sao?”
“Ngươi tưởng ai ai cũng giống ngươi, không phải nắng mà cứ thích chói chang
à?”
Hắn vỗ vào ngực: “Ta đây là người có thực lực chân chính, biết khiêm nhường
đấy được không?”
Hổ Yêu này nói cứ như hắn dựa vào chính thực lực của mình vào trong vậy.
Là một partner làm màu tốt, Thành ca không hề vạch trần hắn.
Nhưng mà Phạm Lôi và Minh Già lại đâu dễ bị lừa thế được.
Ánh mắt hai người cuối cùng nhìn trên người Khương Thành, nhìn ra kì tích
này là do hắn lập nên.
Mấy người lần lượt tìm chỗ ngồi cho mình.
Khương Thành quan sát hiện trường một chút thì phát hiện ở đây so với bản
thân nghĩ có phần khác biệt.
Ở đây chẳng nhìn thấy đại sư gì cả.
Cũng không nhìn thấy đám người quen của Thiên Đan Tư.
Nhưng người ngồi ở mấy vị trí này, tất cả đều nhắm mắt tập trung tinh thần,
giống như đang chìm vào trạng thái đặc biệt nào đó.
“Chuyện này là sao nhỉ?”
Hắn ngồi trên ghế trước khẽ chau mày rồi cũng học theo nhắm mắt lại.
Chốc tiếp theo, hắn phát hiện bản thân đột nhiên ở một không gian khác.
Ở đó, hắn cuối cùng cũng thấy mấy người quen của Thiên Đan Tư Thiên Lâm,
Thái Hành, Bắc Hà.
Ngoại trừ bọn họ còn có mấy đan đạo đại sư lạ mặt.
Mấy người này năm người một nhóm, có người đang cùng nhau giao lưu cảm
ngộ tâm đắc, trò chuyện vui vẻ.
Có người còn đang hợp lực luyện đan, cùng nhau làm việc.
Lại càng có nhiều người hơn tranh luận gì đó mà miệng lưỡi sắc bén vô cùng,
trong hiện trường nước bọt văng tung tóe.
Thứ mà bọn họ tranh luận đương nhiên cũng là mấy vấn đề về luyện đan.
Giống như Tịnh Đan Lưu, Dịch Đan Lưu, Cổ Đan Lưu cái nào mới là chủ đề
vĩnh hằng chính thống.
Trong đám người đang ráng gân cổ mà cãi vã, tự nhiên cũng có mấy người quen
đến từ Thiên Đan Tư.
Lưu Duyên, Kim Phi cũng ở trong đó.
“Cái gì mà chia phe phái chứ, căn bản là thứ thừa thải.”
“Cho dù là Tịnh Đan Lưu, Dịch Đan Lưu hay Cổ Đan Lưu thì cũng quá hẹp
rồi.”
“Hợp tất cả mấy phe phái này lại mới là đan đạo chính thống.”
Bọn họ đã nghe Khương Thành giảng đạo, chịu sự ảnh hưởng của hắn, đến nay
đã không có gì gọi là quan điểm riêng của phe phái rồi.
Nhưng mà mấy đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa sao có thể đồng ý với suy nghĩ
này chứ.
Theo như bọn họ thấy, chuyện này là trái với luân thường đạo lí.
“Thiên Đan Tư mấy người bị quái gì vậy?”
“Lại còn hợp nhất hết tất cả các phái lại sao? Mấy phái này căn bản không ăn
khớp được với nhau, thậm chí còn mâu thuẫn, xung đột lẫn nhau, sao có thể hòa
hợp lại thành một chứ?”
“Cái gọi là thuyết phục mọi người bằng lí lẽ thực tế chỉ là một suy nghĩ viễn
vông khong chút thực tế mà thôi, căn bản không có ai có thể làm được.”
“Phải đó, còn không bằng chuyên tâm với một môn, làm đến cực hạn là được.”
Bị đám đan sư của Đạo Tuyệt Chi Địa nhắm vào, Kim Phi Chí Tôn của Thiên
Đan Tư hét to giọng lên: “Ai nói không có ai làm được chứ?”
“Thủ Tọa Thiên Đan Tư Khương Thành của bọn ta là một kì tài tuyệt thế của
đan đạo đấy.”