“Đỗ Thường sư thúc!”
“Ngươi cũng ở gần đây à?”
“Ta ở Cự Bát vực bên cạnh!”
“Làm cả nửa ngày lần này là vì để cứu các ngươi sao? Hại ta ném lại tông môn
bên kia chạy như bay đến đây.”
Đỗ Thường vẻ mặt oán trách, nhưng vẻ mặt vui mừng của sự trùng phùng lại
hoàn toàn không giấu được.
“Ha ha, không phải ta.”
Ma Huy cười trên nỗi đau của người khác chỉ vào Vi Hành Đạo Tôn.
“Người rơi vào tuyệt cảnh là hắn, ta cũng đến cứu hắn.”
Vi Hành Đạo Tôn nhất thời vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ có thể dùng cách giới
thiệu đệ tử để che giấu một chút ngượng ngùng.
Một đám đệ tử của Phi Tinh Đường lại lần nữa bước lên trước làm lễ.
Vị này lại là sư thúc của chưởng môn, bọn họ không dám bất kính.
Lại có một Đạo Tôn đến, cũng khiến lòng vốn dĩ lo lắng của bọn họ được an ủi
không ít.
Ít nhất, hiện tại thực lực bên này của Phi Tinh Đường đã không dưới Cuồng Hải
tông nữa.
Có hai vị tiền bối này giúp đỡ, không chừng thật sự có thể sống sót thêm mấy
người.
Sau khi hơi hiểu rõ tình huống, Đỗ Thường cũng đã đưa ra quyết định giống với
Ma Huy.
Tiếp tục chờ đợi.
Ba Đạo Tôn không đủ để đánh vỡ phong toả của Minh Nhai Thiên.
Bọn họ - những đệ tử Phi Tiên Môn ở gần đây này, cũng chỉ có tác dụng kéo dài
thời gian.
Muốn giải quyết vấn đề, vẫn phải đợi tổng bộ bên kia phái Đạo Thánh đến.
Lại qua thêm một canh giờ nữa, bọn họ đã đón lấy vị cố nhân của Phi Tiên Môn
thứ ba - Đệ tử đời thứ ba Bùi Sanh.
Bốn người gặp mặt, lại là một phen cảnh tượng ôn chuyện cũ gặp lại.
Mà sau khi đệ tử của Phi Tinh Đường làm lễ, đã có hơi há mồm trợn mắt.
Lại một Đạo Tôn?
Sư phụ vậy mà lại có thể tìm được ba trợ thủ cấp Đạo Tôn ở gần đây, hình như
tông môn lúc trước của hắn có hơi mạnh đấy.
Có điều, đây chỉ là bắt đầu.
Trong vòng ba canh giờ tiếp theo, liên tục lại có mười sáu tên Đạo Tôn đến.
Đệ tử Phi Tinh Đường quả thực nhìn đến không kịp.
Mỗi một vị đều là đồng môn của Vi Hành Đạo Tôn, không phải là sư huynh sư
muội, thì là sư bá sư thúc.
Toàn bộ những người này đều cách tiền tuyến của Minh Tái vực không xa.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của tổng bộ bên kia, mỗi một người đều lấy tốc
độ nhanh nhất bình sinh đuổi đến hội hợp.
Nhìn cảnh tượng hai mươi người nhiệt liệt ôm ấp và vui cười đùa giỡn, đám
người Diệp Minh và Diệp Đường trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Vậy mà lại có nhiều tiền bối cao nhân như vậy đến đây gấp rút tiếp viện, bọn họ
quả thực nghi ngờ đây là mộng cảnh.
Đây thật sự là một lần nhiệm vụ thẻ đỏ cửu tử nhất sinh sao?
Trợ thủ sư phụ hắn gọi đến, không khỏi cũng quá nhiều rồi nhỉ?
Hiện trường trọn vẹn đều đã có hai mươi Đạo Tôn rồi đấy!
Tông môn lúc trước của hắn, vậy mà có thể phái ra hai mươi Đạo Tôn?
Quy mô đó cho dù đặt ở Minh Nhai Thiên cũng đã coi như là có thể xếp vào đại
tông môn hàng đầu rồi đấy!
Mà nghe nội dung bọn họ thuận miệng nói chuyện, trong những người này, rất
nhiều người đều đã có tông môn và gia tộc của mình.
Có người là chưởng môn, có người là tộc trưởng.
Có vài tông môn còn rất lớn, có nhiều trên chục ngàn người, ngay cả bọn họ
cũng đã từng nghe nói qua.
Chuyện này cũng thần kỳ quá.
Cứ tiếp tục như vậy, số lượng Đạo Tôn đều đã sắp vượt qua số lượng của đệ tử
Phi Tinh Đường rồi.
Mặc Vu Vi quả thực không nhịn được lòng tò mò.
“Sư tổ gia gia, ngươi giao du rộng rãi như vậy, lúc trước sao chưa từng nghe
ngươi nhắc đến những tiền bối này chứ?”
Vấn đề này vừa ra, những đệ tử khác mạnh mẽ gật đầu.
Đúng vậy, bình thường chưởng môn thích chém gió như thế, sao chưa từng
chém gió đến mấy người này?
Dựa vào bản tính thích khoe mẽ của hắn, quen biết nhiều tông môn và đại lão
thế gia như thế, nên sớm thổi đến tận trời xanh rồi!
“Hơn nữa ngươi cũng chưa từng mang bọn ta đi đến những tông môn này làm
khách bao giờ nữa!”
Đám người Vi Hành Đạo Tôn và Ma Huy, Đỗ Thường liếc mắt nhìn nhau, sau
đó đồng loạt ngửa mặt lên cười lớn.
“Ha ha ha, Chu sư điệt, xem ra bình thường ngươi còn rất kín tiếng đấy.”
“Không phải sư tổ của các ngươi không nói, mà là lúc trước không thể nói mà
thôi!”
“Yên tâm yên tâm, sau này lão phu nhất định mời các ngươi đến làm khách, bảo
đảm là đãi ngộ khách quý!”
“Bùi sư đệ ngươi nói sai rồi, sau lần này trở về, sau này chúng ta đều sẽ ở bên
nhau rồi.”
“Đúng đúng đúng, là ta đã nói sai rồi…”
Bọn họ đang cười đùa, trong trận pháp ẩn nấp đột nhiên lại có một người xông
vào.
Khi người này tiến vào lại không đụng vào cấm chế cảnh giác bên ngoài, vô
cùng kì diệu xuất hiện ở đằng sau Vi Hành.
Doạ cho Vi Hành đột nhiên kinh hãi.
Đợi khi quay đầu lại nhìn một cái, tất cả mọi người đều đã lộ ra vẻ mặt vui
mừng khôn xiết.
“Mẹ kiếp, Đoạn Hà?”
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi đến rồi, làn sóng này ổn rồi!”
“Ha ha ha, xem ra chúng ta không cần đợi nữa.”
Hiện tại ngoại trừ Khương Thành ra, Phi Tiên Môn tổng cộng có chín Đạo
Thánh, Đoạn Hà chính là một trong số đó.
Hắn vừa ra trận, mọi người trong nháy mắt đã trở nên yên tâm.
Mà sau khi nhìn thấy hiện trường có trọn vẹn hai mươi vị đồng môn, khoé
miệng vốn dĩ lãnh khốc của Đoạn Hà cũng đã lập tức nhếch lên.
“Làm cả nửa ngày các ngươi đều ở đây?”
“Lần này là chuyện gì thế, sao mọi người đều tụ lại cùng nhau rồi?”
Vi Hành cười híp mắt vỗ vai hắn.
“Đây đều là công lao của ta, bởi vì ta may mắn đã nhận được một nhiệm vụ ắt
phải chết, cho nên không thể không báo cáo với tổng bộ một chút.”
“Cũng thuận tiện cho các ngươi một cơ hội đoàn tụ.”
“Ngươi, cái tên tiểu tử Đoạn Hà này còn không mau cảm tạ ta?”
Những lời này của hắn nói đến mức những đệ tử của Phi Tinh Đường phía sau
kia đều vô lực chế giễu.
Lúc trước khi ngươi rút được thẻ đỏ không phải là vẻ mặt này đâu đấy.
“Ngươi thôi đi!”
“Loại chuyện này còn không biết ngại khoác lác?”
Đám người Ma Huy, Đỗ Thường nhao nhao cười mắng, Đoạn Hà cũng tức giận
đẩy hắn một cái.
“Đừng quên, ta là sư thúc của ngươi đấy, ngươi vậy mà dám gọi ta là tiểu tử?”
Thân là một trong bốn người có kịch bản nhân vật chính, khi xưa vào ngày đầu
tiên nhập môn, Đoạn Hà đã được La Viễn thu là đệ tử.
Cũng vì vậy, hắn phải cao hơn đệ tử đời thứ tư nhập môn cùng thời một bậc.
Chỉ có điều đám đệ tử đời thứ tư Chu Tử Hành và Ma Huy từ trước đến nay
không nhận bối phận này.
“Chúng ta nhập môn cùng một ngày, đừng hòng cao hơn bọn ta một đầu!”
“Gọi ngươi một tiếng sư huynh cũng coi như là đã cho ngươi mặt mũi rồi.”
Đoạn Hà không coi đây là hành động làm trái, ngược lại đắc ý nhướn mày.
“Hết cách rồi, ta chính là người được Khương chưởng môn xem trọng, ngày đầu
tiên nhập môn đã được hắn tự mình khen thưởng, các ngươi đố kị cũng vô
dụng!”
Mặc dù hiện nay hắn đều đã dùng được đạo khí bát giai, nhưng linh khí Thành
ca thưởng năm xưa thì hắn vẫn cất giấu kỹ như cũ.
“Ta chính là người đặc biệt, chính là ngôi sao sáng nhất trong đám người kia!”
Đám người Đỗ Thường và Bùi Sanh đời thứ ba đều không nhịn được vén tay áo
lên.
“Cái tên này cặn bã quá, ta muốn đánh hắn ghê!”
Sau khi mọi người cười đùa một lúc lâu, Đoạn Hà mới hỏi đến tình huống.
Khi biết được tử cục Phi Tinh Đường gặp phải, hắn ngược lại không kinh ngạc
gì cả.
Chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn dưới thế lực đấu đá, những năm nay hắn đã gặp
nhiều rồi.
Nhưng sau khi biết được hoá ra mọi người đều đã nhận được mệnh lệnh trở về
tổng bộ, hắn lập tức đã không tiếp nhận nổi.
“Cái gì?”
“Các ngươi đều đã nhận được lệnh triệu tập của tổng bộ? Tại sao ta không có?”
“Hả? Ngươi không có?”
Bất luận là Chu Tử Hành hay là đám người Đỗ Thường đều là vẻ mặt kinh
ngạc.
Chuyện này không nên chứ, toàn bộ hai mươi người có mặt khác đều đã nhận
được lệnh triệu tập, sao lại cứ sót lại Đoạn Hà?
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác bật cười
lên.
“Ha ha, này thì ngươi đặc biệt, này thì ngươi cao hơn bọn ta một bậc!”
“Ngươi cứ đi nhận lấy cái đặc biệt đi!”
“Ngôi sao sáng nhất tung bay ở bên ngoài, tiếp tục một mình phát sáng đi!”
“Đúng thế, ngươi không thể cô phụ sự mong chờ của bên kia đâu đấy. Về phần
những người kém cỏi bọn ta, sau khi giải quyết được chuyện của nơi này sẽ trở
về bên kia đoàn tụ trước thôi.”
Đoạn Hà suýt nữa đã bị đám người này chọc tức cười.
“Ta mặc kệ, lần này tổng bộ cũng sẽ có người đến nhỉ, ta nhất định phải chật
vấn cẩn thận một phen!”