Những vị Tiên Vương còn lại không quen biết Thành ca đều trông ngơ ngác.
Cái gì cơ?
Khương Chưởng môn đã thống trị toàn cục bộ, dùng chính sức mạnh của mình
lật đổ địa vị của Nguyệt tộc, khiến hàng trăm vị Tiên Vương không thể không
phục…
Không phải hắn ta cũng là Tiên Vương sao?
Điều này quá vô lý phải không?
Độ Trần và Diệp Dương Tiên Vương của Thiên Khu các cũng chết lặng.
Vừa rồi biểu hiện của Thành ca quá mạnh rồi, bọn họ cũng quên mất điều này.
Lần này hay rồi…
Một đồng minh thú vị như vậy, lại vừa chết thế này?
Nghĩ cũng tiếc thật.
Lúc này Tiên Vương yếu ớt nói: “Nếu chưởng môn đã chết, vậy tiếp theo ai là
người mở lối vào này?”
Câu hỏi này đánh vào sâu thẳm linh hồn.
Vừa rồi hai vị Tiên Vương của Nguyệt tộc bị giết, những người còn lại cũng bị
xoá sổ.
Nếu Khương Thành cũng chết, vậy thì…
Sẽ không có ai có thể mở được lối đi này nữa rồi.
Trong một lúc, mọi người ở đây trở nên im lặng.
Tuy nhiên Tiêu Hỗn, Tịch Vân và những người khác lại thở phào nhẹ nhõm.
Còn làm việc lớn gì chứ!
Sao Khương chưởng môn có thể không có tiên quốc cơ chứ?
Hắn còn giết cả Tiên Đế rồi, nhất định là vì cảnh giới quá cao đạt tới quy tắc
tương quan của cảnh giới Tiên Đế, cho nên bị Tiên Thụ loại bỏ.
Chỉ là không vào được thôi phải không?
Còn ở bên kia, Thành ca lại nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống.
“Ting, ký chủ bị giết, đang kiểm tra năng lực kẻ địch, sắp xếp phương án hồi
sinh.”
Sao anh đây lại chết rồi?
Chắc không có ai nhìn thấy đâu ha?
Vừa rồi làm màu như vậy, lúc này bị giết là rất mất mặt đấy.
Bản thân hắn ta cũng quên mất Tiên Vương không thể xen vào vụ này.
“Ting, ký chủ lấy được khí tức căn nguyên giống như Ngộ Đạo Tiên Thụ.”
“Ting, ký chủ hồi sinh.”
Thành ca quay lại một lần nữa, cảm thấy bản thân không khác gì.
Tuy nhiên, sức mạnh căn nguyên trong đây cũng không còn làm hắn bị thương
nữa.
Ngay sau đó, hắn ta đã phát hiện ra ‘”điểm hạ cánh”.
“Ý, Khương chưởng môn!”
“Sao ngươi bây giờ mới tới?”
“Ha ha ha, chúng ta còn tưởng ngươi gặp tai nạn rồi chứ!”
Tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa nhìn hắn ta.
Kinh ngạc là vì hắn không cần mở tiên quốc cũng có thể tồn tại?
Nhưng nghĩ kỹ thì người này đến huyết mạch của Nguyệt tộc cũng có được, khả
năng còn có thứ gì đó phi phàm ấy chứ?
Vui mừng là hắn ta chưa chết, có nghĩa là tương lai lối vào này còn có thể mở
ra.
Đặc biệt là 140 vị trước đây bị đào thải, sau đó trực tiếp bị hắn ta chọn trúng, tất
cả đều âm thầm ghi nhớ ân tình của hắn.
Nhìn thấy hắn ta không sao, đương nhiên là rất vui vẻ.
Thành ca chống hai tay nhìn lên trời, ngượng ngùng làm màu nhẹ.
“Các ngươi đang nghĩ gì vậy? Vừa rồi ta tới muộn một bước, chỉ để mọi người
nghỉ ngơi thôi, anh tuấn như ta làm sao có thể chết chứ?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về hướng Mâu Vũ.
Được biết đến một Mâu tiên nữ điềm tĩnh, trước giờ đều là hiện thân của viên
ngọc trong tay.
Còn bây giờ, nàng ta biểu hiện cả đời này chưa từng ngượng ngùng như vậy.
Mười mấy giây trước nàng ta còn tự tin nói rằng Khương Thành chết rồi, khiến
mọi người thừa nhận sự thật.
Kết quả là mười mấy giây sau, người ta sống bưng nhảy loạn ở trước mặt nàng
ta.
Việc này khiến nàng ta còn có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể tiếp tục mạnh mẽ giữ vững hình ảnh tiên nữ điềm đạm khó lường.
“Nên xuất phát rồi!”
Mọi người xung quanh cũng đều nói: “ Đúng vậy, nên khám phá Tiên Thụ rồi.”
Sức mạnh ban đầu của Tiên Thụ mỗi nơi đều khác nhau.
Sau khi thông qua lối vào, vị trí trước mắt của bọn họ là cuối cùng của nhánh
cây Tiên Thụ.
Ở dây được xem là khu vực rìa nhất của thế giới tiên thụ, sức mạnh căn nguyên
của Tiên Thụ là thấp nhất.
Sau mỗi lần đi vào, các vị Tiên Vương đều lần theo khám phá trung tâm của
mỗi nhánh cây, cho đến khi không còn cách nào tiến sâu vào nữa.
Bởi vì càng tiếp cận nhánh chính, ích lợi sẽ càng lớn.
Thành ca chưa từng vào đây, đương nhiên sẽ không phát biểu ý kiến gì, cùng
với cả đoàn bay về trước mà thôi.
Trên đường hắn ta hỏi khẽ Tiêu Hỗn Ma Vương: “Nếu như hơn 200 người đều
ở cùng nhau, vì sao Thiên Khu các còn muốn kết đồng với đội ngũ chúng ta?”
“Hoàn toàn không cần thiết!”
Tiêu Hỗn liên tục trả lời: “Khương chưởng môn có điều không biết, mỗi phần
phân cách của tiên thụ này, đều là khu tu luyện tự nhiên.”
“Còn có người không đi nổi đoạn phía sau.”
“Cho nên khi đến mỗi phần phân cách, sẽ có người ở lại rời đội ngũ.”
Nhờ hắn ta giới thiệu qua, Thành ca mới hiểu được.
Nhánh cây trước mắt của bọn họ, được xưng là cảnh thứ nhất.
Nhánh này đi tiếp đến cuối có thể đi vào nhánh thứ hai.
Sức mạnh căn nguyên Tiên Thụ của nhánh này phẩm chất cao hơn so với cảnh
thứ nhất, cho nên được xưng là cảnh thứ hai.
Tiếp tục đi theo nhánh này không ngừng đi qua lối phân cách, tiếp tục đi sau
vào, còn có thể vào cảnh thứ ba, cảnh thứ tư.
Nhưng cũng bởi vì sức mạnh căn nguyên phía sau càng ngày càng hùng mạnh,
một số Tiên Vương cũng không kham nổi, cho nên chọn lựa cách dừng lại.
Lối phân cách là nơi giao nhau của hai cảnh, sự phong phú của sức mạnh căn
nguyên Tiên Thụ chỉ kém hơn cảnh sau một chút.
Đồng thời lối phân cách tương đối ổn định, không giống với nguy hiểm dọc
đường.
Cũng vì vậy, trở thành khu tu luyện mà Tiêu Hỗn nói.
Hắn ta nhìn Miêu Vũ dẫn đường phía trước, nữ nhân này vừa bay, vừa cầm tấm
bản đồ tương đồng để so sánh.
Xét cho cùng, cảnh giới thứ nhất tính từ cửa ra vào của Nguyệt Tiên cung là
cùng một nhánh, nên các bậc tiền bối đã đúc kết kinh nghiệm và đưa ra lộ trình.
Đi hết một chặng đường, bay suốt ba ngày, cảnh tượng xanh nhạt vốn không
biến đổi đột nhiên biến mất.
Thành ca phát hiện mình đang ở trong một bong bóng kỳ lạ.
Bong bóng này bốn bề đều lưu chuyển ánh sáng màu hồng, 271 người bọn họ
đều bị bao phủ trong đó.
Sau khi bước vào đây, tiên quốc của tất cả bọn họ đều biến mất.
Đó không phả thật sự biến mất, mà là bong bóng khống chế, tất cả bọn họ
không thể sử dụng tiên quốc được.
Đồng thời, hắn ta cảm thấy tiên lực trong cơ mình đang nhanh chóng mất đi.
Như thể vô hình, có thứ gì đó hút đi sức mạnh của mình.
Chuyện gì thế này?
Thành ca vung một nhát kiếm theo bản năng về phía bên rìa của bong bóng.
Một con rồng lửa mang theo sức mạnh thiên địa vùng vẫy bên rìa bong bóng,
tiếp sau đó bong bóng khẽ rung lên.
Khỉ thât, cứng vậy à?
Bây giờ hắn ta sắp bước vào bình cảnh lên Tiên Vương rồi, cầm tiên kiếm cửu
giai toàn lực xuất một chiêu, uy lực không thể nào tưởng tượng nổi.
Kết quả đến bong bóng của cảnh thứ nhất cũng không đánh vỡ được?
Không lẽ phải dùng đến bạo kích gấp mười lần hả?
Các người khác cũng bị một chiêu này doạ cho nhảy dựng cả lên.
“Chiêu này của Khương chưởng môn, uy lực thật quá sức tưởng tượng!”
“Đúng vậy, đổi lại chúng ta, căn bản không thể làm gì được nơi này.”
Các Tiên Vương này ở trong bong bóng không dùng được tiên quốc, quả thật
thực lực đơn thuần của bọn họ còn không bằng Khương Thành.
Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên thanh kiếm đó.
Đó là tiên kiếm cửu giai trong truyền thiết sao?
“Tiên kiếm cửu giai quả thực bất phàm!”
“Đúng vậy, thanh kiếm này quá mạnh…”
“Nhìn dáng vẻ đó, không hổ thẹn là cửu giai!”
Thành ca nghe mấy câu trước cảm thấy đắc ý, chẳng lẽ một chiêu đó của bản
thân đã tính là rất ưu tú rồi sao?
Nghe thấy mấy câu sau, suýt chút nữa tức tới vẹo mũi.
Mẹ kiếp các người có thể chú tâm vào chủ nhân của thanh kiếm được không hả?
Mâu Vũ thu ánh mắt lại: “Được rồi, cùng ra tay đi!”
Mấy người khác lấy tiên khí và pháp bảo ra.
Cảnh thứ nhất này, hai lần trước đã có rất nhiều người đi qua, quen thuộc rồi.
Cửa ải khó là gì, bọn họ vừa bắt đầu đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên không hề
hoảng loạn.