Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông rút ào ào về phía xung quanh giống như thủy triều vậy.

Không lâu sau, ở hiện trường chỉ còn lại đám người của Phi Tiên môn.

Ngộ Sơn ngay lập tức bắt đầu nịnh bợ.

“Chúc mừng sư tôn lại giết được kẻ địch mạnh!”

Đám người Trường Dương và Đoan Phong cũng không chịu thua kém.

“Không hổ là sư tổ, ngay cả Thánh Tôn cũng có thể giết chết một cách nhẹ

nhàng như vậy.”

“Ta biết ngay Khương chưởng môn nhất định sẽ thắng mà, quả đúng như dự

đoán….”

“Một mình đẩy lùi hàng chục vị Thiên Thần và Thánh Tôn, đây là sức mạnh

đáng sợ gì vậy?”

Đối lập với bọn họ, Hằng Vân, Quan Minh và mấy vị Thiên Thần khác không

hề lạc quan như vậy.

“Khương đại sư, ngươi vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi Tiên Võ châu, tìm một

nơi để lánh nạn đi.”

“Những người này mặc dù bây giờ đã rút lui rồi, nhưng bọn họ nhất định sẽ

không tha cho ngươi mà bám riết không buông.”

“Đúng đó, sức cám dỗ của đạo ấn quá lớn, đủ để khiến bọn họ chó cùng rứt

giậu.

Khương Thành hoàn toàn không để tâm tới lời khuyên của bọn họ.

Rời khỏi ư?

Đang đùa đấy à, có hệ thống mà còn phải chạy trốn sao?

Hơn nữa, tạm thời hắn vẫn chưa thể rời khỏi Tiên Võ châu được, nếu không,

những bằng hữu lúc trước chẳng phải sẽ không thể tìm thấy hắn sao?

“Tạm thời cứ ở đây trước đã.”

“Đợi đến khi tìm được tung tích của Tiểu Hàm bọn họ rồi hẵng đổi chỗ khác.”

Hắn đã quyết định như vậy rồi, đám người Ngộ Sơn và Trường Dương đương

nhiên sẽ ủng hộ hết mực.

Hai quản gia của môn phái là Đoan Phong và Thiên Hợp thì lại vô cùng lo lắng.

“Những Thiên Thần và Thánh Tôn đó không hề rời khỏi Thương Lan đại lục,

mà đang đóng quân ở gần chúng ta.”

“Đây rõ ràng là nhắm vào Khương chưởng môn.”

“Phải như thế nào mới được đây?”

Đám người Hằng Vân và Quan Minh đều đã rời khỏi rồi, hiện tại, người duy

nhất có thể cho mọi người cảm giác an toàn chính là Lẫm Đế.

Cũng chính vì sự tồn tại của nàng, những cao thủ bên ngoài mới nhẫn nại chịu

đựng, không dám vượt quá giới hạn.

Một khi nàng rời khỏi thì chính là lúc Phi Tiên môn bị vây đánh.

“Khương chưởng môn, không biết Lẫm Đế và ngươi là mối quan hệ gì?”

“Liệu có thể nhờ nàng ấy ra tay đuổi toàn bộ đám người kia đi để diệt trừ tai

họa không?”

“Nếu không, ngày nào cũng bị người khác theo dõi, tai họa có thể ập đến bất kỳ

lúc nào!”

Thành ca nói thầm trong lòng, sao ta có thể cầu xin nàng ấy được chứ?

Đừng nói đến việc phải trả giá Phược Linh sách, cho dù không phải trả giá bất

kỳ thứ gì, hắn cũng không thể đem cơ hội thể hiện này cho một người ngoài như

nàng được.

“Lẫm Đế chỉ là khách của Phi Tiên môn mà thôi, sao các ngươi có thể để một

nữ tử liễu yếu đào tơ như nàng ấy ra mặt chém chém giết giết được chứ?”

“Đây không phải là đạo tiếp đãi khách đúng đắn, cũng không đúng với nguyên

tắc làm người của ta.”

Mọi người trong phút chốc không biết nói gì.

Ngay cả bản thân Lẫm Đế cũng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.

Nàng đã sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người nói nàng

liễu yếu đào tơ.

Cứ như vậy, Phi Tiên môn bỗng dưng trở nên yên lặng một cách kỳ lạ.

Thương Lan đại lục trước đây chỉ có Thánh Chủ là thiên hoa bản, bây giờ thì có

mấy chục Thiên Thần toạ trấn, hơn nữa con số này vẫn đang tiếp tục gia tăng.

Đạo ấn vốn đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tin tức Khương Thành có được đạo ấn hơn nữa còn chưa hợp nhất rất nhanh đã

truyền tới Ngoại giới với tốc độ bùng nổ.

Ngày càng có nhiều cao thủ đuổi đến Thương Lan đại lục.

Nếu không phải có Lẫm Đế tọa trấn ở đây thì e là Phi Tiên môn sớm đã bị san

bằng mấy trăm lần rồi.

Ngoại giới cũng đang thảo luận sôi nổi về chuyện này.

“Hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

“Không hợp nhất đạo ấn cũng không chạy trốn, đây chẳng phải tự tìm đường

chết sao?”

“Thực lực của Khương Thành vẫn rất mạnh…”

“Giết chết Thiên Thần và Thánh Tôn tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn không đủ để

giữ được đạo ấn.”

“Chắc là hắn ỷ có Lẫm Đế bảo vệ.”

“Chỉ cần Lẫm Đế không có ở đây, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn

thây!”

Những lời bịa đặt này được đồn ầm lên và ngày càng lan rộng.

Nội bộ Phi Tiên môn cũng vô cùng hoảng loạn.

Cũng may bây giờ chỉ còn lại hơn một nghìn thành viên chủ chốt, nếu như đổi

thành quy mô mấy trăm triệu người như trước đây, sợ là một làn sóng phản môn

sẽ lại tiếp diễn.

Trong khoảng thời gian này, Khương Thành luôn bận rộn hấp thụ đạo hạch

trong cơ thể, không ngừng tiến lên cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong.

Nhưng cũng chính vào ngày này, nhóm người đầu tiên được tìm thấy là đám

người Lưu Duyên, Thiên Lâm và Minh Trì đã được đưa tới Tiên Võ châu.

Nhìn về Thương Lan đại lục ở phía xa kia, Hóa Quần Thần Quan phụ trách việc

dẫn đường đã đưa ra lời khuyên cuối cùng.

“Tình hình hiện tại của Khương Thành chắc các ngươi cũng đã nghe nói rồi.”

“Việc hắn có được đạo ấn đã bị bại lộ, nói ngày chết của hắn đang cận kề cũng

không hề sai.”

“Các ngươi bây giờ đi nương nhờ hắn, chẳng khác gì tự tìm đường chết.”

“Theo ta thấy, chi bằng hãy về Thiên Hạnh cung đi…”

Hắn vẫn hy vọng có thể mời chào nhóm luyện đan, luyện khí đại sư này về.

Đám người Lưu Duyên và Minh Trì xua tay.

“Ngươi đừng phí lời nữa, Khương chưởng môn ở đâu, bọn ta sẽ ở đó.”

“Người đang cận kề cái chết không phải là hắn, mà là những kẻ không biết tự

lượng sức mình kìa!”

Lòng tin của bọn họ đối với Thành ca sớm đã đầy đến mức bùng nổ rồi.

Trước đây, tình huống chênh lệch xa hơn thế này, bọn họ cũng không phải chưa

từng gặp, cuối cùng chẳng phải đều chuyển nguy thành an sao?

“Tiểu bối, ngươi chưa từng trải, không hiểu cũng là chuyện bình thường.”

“Cứ xem tiếp đi, không bao lâu nữa tình thế nguy hiểm này tự ắt sẽ được giải

quyết thôi.”

Trước niềm tin chiến thắng khó hiểu này của bọn họ, Hóa Quần cũng cạn lời.

Đối với tình hình trước mắt, cho dù có Lẫm Đế tọa trấn e là cũng không thể trụ

được lâu.

Suy cho cùng, những cao thủ đến đây thực sự quá nhiều.

Chỉ dựa vào sức mạnh của một Chính Thần thì không đủ.

Sự xuất hiện của đám người Lưu Duyên và Minh Trì nhận được sự chào đón

nồng nhiệt từ Thành ca.

Điều này làm cho những trưởng lão của Phi Tiên môn là Ngộ Sơn và Đoan

Phong cũng cảm thấy không thể tin được.

Bị lâm vào tình thế khó thoát bị kẻ địch bao vây, nhưng bọn họ lại chủ động đến

nương nhờ, đây dường như không phải là lựa chọn sáng suốt.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nhóm luyện đan, luyện khí đại sư này, đám người

Quy Tàng, Hư Uyên, Thanh Vân và Thái Thường cũng lần lượt đổ xô đến Phi

Tiên môn.

Cuối cùng, ngay cả người của Long tộc là Thương Tật, Thương Khung và

Huyền Hải cũng nườm nượp kéo đến.

Trong phút chốc, Phi Tiên môn ban đầu khá vắng vẻ, bây giờ đã náo nhiệt trở

lại.

Những cao thủ bên ngoài vẫn luôn theo sát nhất cử nhất động của Khương

Thành, mỗi ngày trên bầu trời của Phi Tiên môn có bao nhiêu con chim bay qua

bọn họ đều nắm rất rõ, đương nhiên bọn họ cũng biết được sự gia nhập của

những người này.

“Những người này bị điên hết rồi à?”

“Sớm không gia nhập, muộn không gia nhập, bây giờ lại gia nhập vào Phi Tiên

môn?”

“Đây chẳng phải đến chết chung sao?”

“Nói thật lòng, lần đầu khi nhìn thấy có người gia nhập Phi Tiên môn, ta còn

tưởng Khương Thành chiêu gọi được trợ thủ đắc lực cơ, ai mà ngờ chúng chỉ là

một đám Đạo Thánh Đạo Thần mà thôi….”

“Ha ha ha, lúc này ai dám giúp hắn đây?”

“Đợi thêm tý nữa đi, cho dù người có đông một chút, Lẫm Đế cũng không thể

ứng phó nổi.”

“Đến lúc đó chúng ta chỉ cần khiêu khích một chút, để những người khác thu

hút sự chú ý của Lẫm Đế, sau đó có thể ra tay cướp đạo ấn về!”

Tình hình của Thương Lan đại lục biến chuyển từng ngày, cuối cùng, ngay cả

Tu Đế, Hồn Đế và Huyền Đế đều cảm thấy áp lực.

“Tiểu tử đó sẽ không chết trong vòng vây thật đấy chứ?”

“Hắn chết cũng không sao, nhưng những món chí bảo của chúng ta thì phải làm

thế nào đây?”

“Có Hạ Khanh ở bên cạnh bảo vệ hắn, chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Hạ Khanh là tên thật của Lẫm Đế, đây là người bảo vệ mà bọn họ đã sắp đặt

bên cạnh Khương Thành.

“Tình hình của Thương Lan đại lục bất kỳ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát,

Hạ Khanh cũng khó mà đảm bảo có thể sống sót đưa được hắn ra ngoài.”

“Nếu thật sự không được, chúng ta chỉ có thể cùng nhau ra mặt thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK