Mang theo sát ý không bao giờ dứt.
Và người ra tay, rõ ràng là Tiên Đồ Thánh Tôn luôn luôn không có cảm giác tồn
tại.
Sau khi người này gia nhập vào đội, ngoại trừ việc chủ động muốn cùng
Khương Thành một nhóm, thời gian khác hắn yên lặng nhỏ nhẹ giống như
người vô hình.
Chẳng ai ngờ rằng, hắn lại đột nhiên nổi lên làm ra loại chuyện này.
“Không!”
Đám người Quy Bình và Phạm Tình đã hét lên đến mức mất tiếng khi nhìn thấy
cảnh này.
Bởi vì sự đánh cược đó, lại thêm các trường phái tu luyện và người tu luyện
khác nhau, bọn họ thực sự coi Khương Thành là đối thủ.
Nhưng chưa ai nghĩ đến việc trực tiếp tấn công “đồng đội”.
Đặc biệt là đồng đội này vừa nãy còn cứu mọi người.
“Tiên Đồ ngươi làm gì!”
“Điên rồi sao?”
Sở Đình là người đầu tiên mở ra Thánh giới, cố gắng sử dụng nguyên thuật để
chặn lại.
Chỉ tiếc đã chậm.
Bản thân Thành ca cũng không có phòng bị gì khi Tiên Đồ đánh lén.
Ngay cả khi có, hắn cũng không thể làm gì.
Trước đó sử dụng nguyên thuật liên tục, hồn lực của hắn đã nhanh chóng cạn
kiệt, linh ý cũng tiêu hao hơn phân nửa, hiện tại trạng thái kém cực kì.
Huống chi dù có ở trạng thái toàn thịnh, vẫn chưa biết liệu hắn có thể xử lí được
một Thánh Tôn hay không.
Ở cấp bậc Thánh Tôn, Thánh giới từ lâu đã tự do ra vào, điều khiển như cánh
tay.
Thánh giới của Tiên Đồ trông giống như một thanh trường đao khổng lồ.
Khương Thành chỉ là bản năng chống lại Thánh giới một chút, nhưng ngay sau
đó thì bị thanh cự đao kia chém ra.
Đây thực chất là sự va chạm của đạo.
Thánh giới bị hủy, đạo tâm của Thành ca bị phản phệ.
Đạo tâm và huyền văn của hắn kết hợp lại cùng nhau, có năng lực mạnh mẽ để
thích ứng với đả kích có tính hủy diệt.
Nhưng nếu không sử dụng ra nguyên thuật thì dù có mở ra thánh giới một lần
nữa cũng chẳng có ích gì.
Đặc biệt vào lúc này, Tiên Đồ còn tung ra một cuộc tấn công linh hồn vào hắn.
“Đi chết đi, Khương Thành!”
Tiếng cười điên dại của người này mang theo thù hận khó quên.
Khuôn mặt và dáng người của hắn cũng thay đổi.
Đến cấp bậc Thánh Tôn, hắn cũng nổi tiếng ở Nguyên Tiên giới, Đông Phàm
thánh là người đầu tiên nhận ra hắn ta.
“Nguyên Ly Thánh Tôn!”
“Là ngươi!”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao vị “Tiên Đồ Thánh Tôn ” này lại muốn tấn
công Khương Thành.
Nguyên Ly Thánh Tôn là Thái Thượng trưởng lão của Ngự La thánh địa ở Tiên
Võ châu.
Mà trước đó Ngự La thánh địa bị một mình Khương Thành tiêu diệt, lòng căm
thù quá lớn.
Không có gì ngạc nhiên khi hắn đâm sau lưng.
Chỉ là, tại sao một người như vậy lại được tìm đến?
Tu Đế chẳng lẽ không nhận thức được người này gia nhập đội ngũ sẽ xảy ra
chuyện gì?
Đông Phàm không hề biết mâu thuẫn của Tu Đế và Khương Thành năm xưa, có
điều điều này cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì Khương Thành đã bị giết chết rồi.
Mãi đến lúc này, cứu viện của Sở Đình mới thong dong đến muộn.
Nhìn thấy thi thể Khương Thành, hắn quả thực là như bị sét đánh, chuyện này
nhất định sẽ khiến Hám Thiên Cổ Thánh sẽ bất mãn vô cùng nhỉ?
“Ngươi điên rồi à?”
“Rốt cuộc muốn làm gì?”
Nguyên Ly Thánh Tôn khôi phục lại khuôn mặt ban đầu lúc này đã đắm chìm
trong vui sướng báo được đại thù.
“Khặc khặc khặc, Khương Thành ngươi không ngờ đến đúng không!”
“Ta sẽ đánh ngươi xuống vực sâu vào lúc ngươi tự mãn nhất!”
“Chết như vậy, coi như là hời cho ngươi rồi…”
Hắn cười điên cuồng vẫn chưa dừng, đám người Sở Đình cũng không kịp biểu
đạt nhiều suy nghĩ hơn, trong hiện trường đột nhiên xảy ra đột biến!
Ba xúc tu màu trắng thông đạo liên tiếp đột nhiên biến mất, mười món Thiên
Đạo chí bảo đồng thời mất đi mục tiêu.
Uy hiếp biến mất, ý chí Thiên Đạo rút thân lui đi.
Mà cũng ngay vào lúc này, ba xúc tu đã biến mất kia đột nhiên cuốn đến.
Hoá ra chính là Di cố ý tráng sĩ tự chặt tay, sau đó lại đâm ngọn thương hồi mã.
Làm như vậy, thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cùng lắm thì lại dùng Thiên Đạo chí bảo công kích hắn mà thôi.
Hơn nữa ba xúc tu màu trắng kia đã suy yếu chín mươi chín phần trăm, cho dù
hiện tại không cỏn chí bảo, hắn cũng không còn sức lực tiếp tục thẩm thấu vào
Nguyên Tiên giới.
Nhưng lần này mục tiêu của Di không phải là thẩm thấu xâm nhập.
Hắn trực tiếp khoá chặt mười món Thiên Đạo chí bảo kia, mưu đồ cuốn bọn nó
đến Thứ Tiên giới.
Ban đầu hắn không làm được chuyện này là bởi vì mười món chí bảo bị đám
người Sở Đình và Đông Phàm thao túng.
Vừa rồi không làm được, lại là ý chí Thiên Đạo trực tiếp tiếp quản mười món
chí bảo.
Mà hiện tại Thiên Đạo lui trận, đám người Sở Đình và Đông Phàm cũng không
kịp triệu hồi chí bảo.
Khe hở hiếm có này, Di đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Nếu như hắn thật sự mang mười món Thiên Đạo chí bảo đến Thứ Tiên giới, vậy
cho dù là Thập Thiên Đế chí bảo nhận làm chủ cũng không triệu hồi được.
Bởi vì đó đã thuộc về một vị diện khác.
Cho dù là Thiên Đạo cũng không làm được.
Đám người Sở Đình và Đông Phàm đương nhiên không thể nhìn chuyện này
xảy ra.
“Không!”
“Không tốt!”
Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng sau khi chí bảo mất đi, làm sao trở về
giải thích với các vị Chính Thần.
Không chừng sẽ bị trực tiếp xử tử nhỉ?
Huống hồ không còn chí bảo, hàng chục tỷ năm sau, Di lại tiến công lần nữa thì
phải làm sao?
“Cướp về!”
Trong điện quang thạch hoả, chín người cũng không nghĩ nhiều, gần như đồng
thời nhào về phía chí bảo mình mang đến.
Sau đó nhanh chóng xây dựng liên hệ với chí bảo.
Nhưng vẫn chưa đợi bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trước mắt đột nhiên trời đất
quay cuồng một trận.
Thời không đột nhiên nhanh chóng luân chuyển, chín người giống như bông
liễu trong gió, không thể khống chế được.
Lúc này, gì mà cảm ngộ quy tắc, gì mà cảnh giới của đạo đều không đủ nhìn
chút nào.
Làn sóng thời không kịch liệt lan ra, kèm theo đó thi thể Thành ca vừa mới chết
đi cũng cùng biến mất tại chỗ.
Khi ý chí Thiên Đạo can dự lần nữa, ba xúc tu đã hoàn toàn tan đi.
Thông đạo Thứ Tiên giới thâm nhập lần này cũng cứ thế sụp đổ.
Hiện trường yên ổn lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà mười vị Thiên Đế xa ở Nguyên Tiên giới lại không hẹn mà cũng kinh ngạc
hô lên.
“Loạn Vân phiến của ta!”
“Tại sao Huyết Hải Ấn lại mất liên hệ rồi?”
“Tam Hồn châu của ta…”
“Ai làm thế?”
“Tông Quần lại dám trộm đi chí bảo của ta? Hắn hẳn không có năng lực này
đâu nhỉ?”
“Không phải chứ, lẽ nào tên đó chiếm Hám Thiên phủ của ta làm của riêng
rồi?”
“Ài, Hư Minh đăng của ta cũng không thấy nữa.”
Mười vị Thiên Đế rất nhanh lại tụ lại với nhau.
Bọn họ không hề có chút manh mối nào, chỉ biết chí bảo của người khác cũng
bị mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Biển Thiên Đạo bên kia chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó.”
“Điều này còn cần ngươi nói sao, quan trọng là ai làm kìa, lại sao mà làm
được?”
Mười người bọn họ năm xưa có thể quật khởi từng bước một chính là bởi vì
mười món Thiên Đạo chí bảo.
Cho dù hiện tại đã tôn quý như Chính Thần, đột nhiên mất đi cũng vẫn không
thích ứng được, tựa như thân thể mất đi một miếng vậy.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không thể điều tra chân tướng.
Thiên Đạo hiện nay đã quá mạnh, không có chí bảo hộ thể, bọn họ căn bản
không đến được khu vực lân cận thông đạo của Thứ Tiên giới.
“Cũng không biết hành động lần này đã thành công chưa?”
Cuối cùng mười vị Thiên Đế ai đi đường nấy, mà Khương Thành ở một bên
khác đã nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Chỉ có điều lần này, tâm trạng của hắn hoàn toàn khác với lần trước.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực kẻ địch, sắp xếp phương á giành
thắng lợi.”
Thành ca không nhịn được chế giễu.
“Lão huynh, phương án này của ngươi có phải là đến hơi muộn không?”
Hệ thống vẫn đọc lời thoại như máy móc.
“Ting! Kí chủ đạt được quyền sử dụng một lần đại đao bốn mươi mốt mét.”
“Ting! Kí chủ sống lại!”