Thầm nghĩ lão đệ ngươi vừa phải chút, đừng xử tử hết tất cả Long tộc có mặt.
Vậy tương lai huynh đệ hồi sinh lại phải lãng phí bao nhiêu điểm tinh nguyên
chứ.
Hắn vừa bận rộn thu tàn hồn của ba tên Đạo Thánh kia, vừa nhanh chóng thu lại
Tiên khí lưu ảnh.
“Được rồi được rồi, nước đắng cũng đổ xong, chân tướng phơi trần rồi.”
“Đám mây đầy trời tản đi, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, hiện tại cuối cùng
cũng có thể đánh một trận thật vui vẻ rồi.”
Ca này đã gấp không thể đợi được lại móc ra Kỵ Khuyết kiếm.
Đám rồng nhất thời vô lực chế giễu.
Lão đại, mặc dù đúng thật là không tránh khỏi một trận cuối cùng, nhưng
chuyện này với vui vẻ có quan hệ nhân quả gì sao?
Có phải mạch não của ngươi chuyển có hơi quá quỷ dị chút không?
Lạc Tu cũng hơi sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn cũng từ từ lộ ra kiếm đạo bát giai của mình.
“Vừa rồi ngươi nói ta không nên động vào Long tộc của Cổ Tiên giới.”
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên lãnh khốc.
“Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta có lí do không thể không động vào, mà
ngươi vẫn không có tư cách khiến ta hối hận với quyết định này.”
“Ta có thể biết lí do đó không?”
“Người sắp chết tức khắc biết nhiều như thế thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Được thôi.”
Khương Thành ném xuống hai chữ này, trực tiếp đánh đến.
Lần này, hắn không còn mở lực long mạch nữa.
Lạc Tu đã từ bỏ chân thân long tộc, cũng đã phong ấn chút huyết mạch Li Long
của bản thân kia, hệ thống long mạch không thể áp chế được hắn nữa.
Bọn họ lúc này, thực ra là đại chiến giữa hai Nhân tộc.
Mà trận đại chiến này lại có thể quyết định vận mệnh của Long tộc.
Ầm!
Cùng với một tiếng cực vang trên bầu trời, Thiên Long thành mênh mông rộng
lớn phía dưới kia đã hóa thành bột phấn trong nháy mắt.
Bất luận là Long tộc trên mặt đất hay là Bán Long tộc trên trời cao đều toàn
thân run rẩy kịch liệt, đứng không vững, thậm chí rất nhiều Bán Long tộc đã
ngã xuống từ trên không.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là một trận đại chiến giữa Thần với Thần.
Mặc dù, Khương Thành vẫn là một Đạo Thánh.
Hắn lúc này, đã rơi vào trong đạo hải của Lạc Tu.
Có điều tình huống phải tốt hơn khi đối mặt với Huyết Đế năm xưa không chỉ
mười lần.
Ít nhất, hắn đã có tư cách đứng vững.
Khi Thần đài kia trấn giữ, mười trụ căn nguyên đồ đằng bao bọc xung quanh,
Pháp Tắc không gian hơn một trăm đạo ảo ảnh căn nguyên vây quanh mở ra,
đạo hải xung vậy mà rất khó lay động hắn lần nữa.
Đạo tự thân của Đạo Thần đã dung hợp với uy của căn nguyên, mà Tiên lực ẩn
chứa càng gần như vô cùng vô tận, biến ảo khôn lường.
Dưới loại công kích này, đổi thành Đạo Thánh khác đã sớm bị nổ tung cả người
cả pháp cảnh.
Mà khi công kích này, đồng thời Đế hồn của hắn cũng đã tấn công hồn hải của
Khương Thành.
So với thánh hồn, đế hồn không chỉ đơn giản là càng cao hơn một giai như thế.
Quan trọng nhất là đế hồn đã ẩn chứa một tia đạo vận.
Sự thay đổi này mang đến đã sắp vượt qua ý nghĩa của bản thân thần hồn, thậm
chí đã được giao cho Thần tính đặc biệt.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể đắc thủ.
Mặc dù Thiên Hồn của Khương Thành vẫn chỉ là cấp bậc Hồng Hồn, nhưng đó
tốt xấu gì cũng là Thiên Hồn chứ không phải là Nhân Hồn.
Sau khi xông vào hồn hải của hắn, Đế Hồn của Lạc Tu suýt nữa bị Hồn Tháp
khống chế, ngay cả đạo vận cũng bị đánh rơi một tầng vầng sáng, lúc này mới
có thể lui ra khỏi hồn hải của Khương Thành.
Sau đợt này, Đế Hồn của hắn đã chịu đả kích không nhỏ.
“Ngươi cũng là một dị số.”
Thân là người có “kịch bản nhân vật chính”, bản thân Lạc Tu một đường đã mở
ra không ít hack, năng lực tiếp nhận ngược lại rất mạnh.
Đối mặt với Thiên Hồn và pháp cảnh biến thái của Khương Thành, hắn không
hề lộ ra quá nhiều kinh hãi.
Mà quả quyết rót cả Thánh lực của mình vào trong đạo hải.
Lần này, Pháp Tắc không gian kiên cố không phá nổi, đứng sừng sững ở trong
hồn hải giống như pháo đài kia của Khương Thành cuối cùng cũng đã bắt đầu
trở nên vết thương lỗ chỗ.
Thần đài căn nguyên kiếm tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại không thể ngăn cản từng
đạo ảo ảnh căn nguyên bị dập tắt.
Bởi vì chung quy Thần đài này chỉ có một tòa.
Mà đối mặt với Lạc Tu thân là Đạo Thân chân chính, Thần đài hắn có phải
nhiều hơn Khương Thành cả ba tòa.
Chỉ thấy trong hồn hải kia có một nhãn tuyền rơi xuống từ bầu trời rộng lớn.
Khi nhỏ xuống Thần đài kiếm đã khiến Thần đài kia bị ăn mòn ra từng lỗ hổng.
Lại thấy trong hồn hải kia có một vành trăng như lưỡi liềm, từ từ cắt ra từng tọa
đồ đằng căn nguyên…
Khương Thành không đợi bốn tòa Thần đài của đối phương hiển hóa toàn bộ.
Dù sao chiến đấu cũng không theo lần lượt, không cần thiết phải đợi đối
phương thả xong đại chiêu.
Hắn quả quyết thả ra lực trọc xưa nay mình không nỡ dùng.
Nháy mắt sau đó, trăng khuyết giống như lưỡi liềm đã từng chút một trở nên mờ
nhạt, mà nhãn tuyền kia cũng vô cớ cạn kiêt theo.
Dù với kiến thức của Lạc Tu cũng không khỏi biến sắc vì nó.
“Thánh lực của ngươi rất nguy hiểm.”
Hắn trong chiến đấu vẫn bình tĩnh như thường.
Chỉ là trạng thái của hắn đã không còn bình tĩnh như thế nữa.
Khương Thành bất ngờ phát hiện, bộ phận trái tim của Lạc Tu đột nhiên mọc ra
một đầu rồng màu trắng mini.
Sau khi đầu rồng đó xuất hiện, có một sợi lực trọc đột nhiên không chịu khống
chế chảy về phía đối diện.
Đó phảng phất như là một vòng xoáy mang theo lực hấp dẫn mạnh mẽ.
Sau khi bị cuốn vào trong, hắn lập tức mất đi sự khống chế đối với sợi lực trọc
đó.
“Chuyện gì thế? Bí bảo đặc biệt hấp thu công kích à?”
Hắn rất nhanh đã ý thức được, đây có lẽ chính là “nuốt chửng” Lạc Tu đã nói.
Dùng loại thủ đoạn này, hắn thậm chí từng nuốt chửng Long Tổ.
Không ngờ rằng, vậy mà ngay cả lực trọc cũng có thể nuốt chửng.
Dường như Lạc Tu cũng đã trả ra cái giá không nhỏ.
Mặc dù đầu rồng trắng tinh kia chỉ nuốt chửng một sợi lực trọc nhỏ, nhưng lại
đột nhiên biến thành màu xám, thậm chí ngay cả bề ngoài cũng đều đã xuất hiện
vết nứt nhỏ bé.
Một tia máu tươi tràn ra từ trong miệng hắn trông quỷ dị vô cùng.
“Không ngờ rằng, Thánh lực này của ngươi vậy mà còn khó dung hợp hơn cả
Long Tổ.”
Dung hợp?
Chuyện gì thế?
“Lẽ nào là thiên phú Long tộc đặc biệt?”
Khương Thành sẽ không dừng lại, hắn cố gắng điều động lực long mạch của hệ
thống đề trấn áp, nhưng lần này trở về không công.
Lạc Tu ở đối diện không hề bị áp chế.
Hiển nhiên, đầu rồng đó và long tộc không hề có liên quan gì.
Ngay sau đó, trong đạo hải của Lạc Tu lại xuất hiện bốn tòa Thần đài lần nữa.
Nhãn tuyền đó và một vành trăng khuyết đó cũng lại chịu phản kích của lực trọc
lần nữa.
Tuy nhiên lần này, kết quả lại khiến Khương Thành cực kì ngạc nhiên.
Lực trọc của hắn đã thất bại.
Lực trọc xưa nay làm gì cũng thuận lợi, thậm chí ngay cả đạo của Đạo Thần
cũng có thể từng chút một xuyên thấu, lúc này giống như gió mát phẩy qua mặt.
Không thể sản sinh chút xíu tổn thương nào đối với bốn tòa Thần đài của Lạc
Tu.
Không!
Không chỉ là bốn tòa Thần đài kia, thậm chí lực trọc cũng không thể lay động
căn nguyên và tiên lực của đối phương.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, Lạc Tu đã miễn dịch với lực trọc.
Loại chuyện này, Khương Thành vẫn là gặp phải lần đầu.
Hắn lập tức chú ý đến đầu rồng quỷ dị vừa rồi kia, tất cả đều là sau khi nó xuất
hiện mới sinh ra dị biến.
Quả nhiên, lúc này đầu rồng kia lúc sáng lúc tối nuốt nhả không rõ, thoạt nhìn
rất giống vật sống.
Dường như đã cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, Lạc Tu đang tăng cường
thế tiến công mỉm cười.
“Mặc dù không thể dung hợp Thánh lực quỷ dị này của ngươi, nhưng ít nhất nó
không thể lại coi ta thành kẻ địch nữa.”