giành cái danh đại nghĩa.
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi, người này đang muốn ra tay với bọn ta!”
“Hám Thiên cung chúng ta có lòng tốt cung cấp địa bàn cho hắn, hắn lại còn
hung hăng chèn ép như thế, nếu chúng ta mà nhẫn nhịn thì mặt mũi của Hám
Thiên cung biết để ở đâu đây?”
Ban nãy khi Khương Thành muốn ra tay, thật sự bọn họ cũng mừng thầm.
Tốt thôi, là do ngươi ra tay trước đó.
Vậy nếu bọn ta đánh trả mà đánh chết ngươi thì cũng danh chính ngôn thuận,
Hám Thiên Cổ Thánh sau đó có muốn truy cứu cũng không được.
“Dù cho bọn ta có đồng ý thì những người khác ở phía sau cũng không chấp
nhận được!”
Hai người này vừa xúi giục như thế, rất nhiều người của Hám Thiên cung đều
kích động phẫn nộ, khua chiêng gióng trống theo.
“Đúng, bọn ta không thể chấp nhập được!”
“Cái tên này hết sức quá đáng, bắt buộc phải để hắn đưa một lời giải thích!”
“Phải trả giá bằng máu!”
“Phải để bọn chúng biết rằng chúng không trêu chọc nổi Hám Thiên cung ta!”
Trong lòng Tiêu Đế tự nhủ, nếu không phải các ngươi giam người của đối
phương, chặn cửa họ thì có lẽ ta cũng tin là thật.
Hắn nhìn chằm chằm vào Gia Vương, Hạo Vương và mấy Thánh Chủ đang dẫn
đầu.
Những người này đã xách động phần lớn người quay ngược lại bắt ta và Lăng
phải làm theo rồi.
“Các ngươi muốn khai chiến với Khương Thành, được thôi.”
Hắn vừa dứt lời, đám người Hạo Vương vốn đang đòi đánh đòi giết cũng đồng
loạt sững người.
Bọn họ còn tưởng Tiêu Đế đến là để khuyên giải nữa chứ.
“Ha ha, các ngươi đều nghe thấy rồi nhé!”
Gia Vương kích động đến mức mặt mày hớn hở, sát ý cũng không còn che giấu
nữa.
“Tiêu Đế cũng không nhìn nổi nữa rồi, vậy thì còn cái gì để nhịn kia chứ?”
“Giết!”
“Cùng xông lên, san bằng Phi Tiên môn!”
“Đợi đã!”
Tiêu Đế lại giơ tay lên ngăn cản bọn họ.
“Nhưng ta nói trước.”
“Ngay từ ban đầu ta và Chiến Đế đã đặt ra quy tắc không được nhúng tay vào
bất cứ tranh chấp nào của các tông môn, đó vốn là để các ngươi thoát khỏi sự
phân tranh.”
Cũng không phải là Lăng và Tiêu Đế yêu hòa bình đến cỡ nào.
Nếu không thì nguyên tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu sao lại tàn khốc đến như vậy.
Họ làm như vậy chỉ là vì thấy không cần thiết mà thôi.
“Thiên Đạo” ở Tiên Võ châu đều là do Lăng quyết định, nơi này vốn đã nằm
dưới sự kiểm soát tuyệt đối của nàng rồi, hoàn toàn chẳng cần Hám Thiên cung
đi ra ngoài gây thêm chuyện làm gì.
Hơn nữa nếu Lăng bó buộc những Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong ở bên
ngoài kia, bản thân nàng thì lại mặc cho Hám Thiên cung ngang tàn khắp nơi,
vậy làm sao có thể khiến người khác phục được đây?
“Kẻ địch chân chính của Hám Thiên cung là những Chính Thần ở bên ngoài
kia.”
“Nếu giao đấu với những tông môn thánh địa khác ở trong địa phận của Tiên
Võ châu thì đó là đương không tự hạ thấp đẳng cấp của bản thân, hoàn toàn
không cần thiết.”
Tiêu Đế mong rằng bọn họ rộng lượng một chút, nhưng đáng tiếc lời khuyên
nhủ này chẳng có tí tác dụng nào.
Đám người Hạo Vương và Gia Vương đều có vẻ mặt rất vi diệu.
“Quy tắc cũng có thể sửa được mà.”
“Hơn nữa Phi Tiên môn đã lên mặt ra vẻ như vậy rồi, lẽ nào chúng ta vẫn không
phản kích sao?”
“Rõ ràng Hám Thiên cung của chúng ta mạnh như vậy, hà cớ gì cứ phải tự bó
buộc bản thân chứ?”
“Hơn nữa chúng ta chỉ là dạy dỗ một tông môn không nghe lời thôi, cũng không
tính là cuốn vào phân tranh.”
Tiêu Đế nghe hiểu rồi, những người này đã chán ghét những tháng ngày bình
yên không có sóng gió nên cố hết sức muốn gây ra chuyện lớn đây mà.
Bằng không thì thực lực mạnh mẽ của bọn họ sẽ không có đất dụng võ!
“Vậy được thôi.”
“Đường là do các ngươi tự chọn, hậu quả các ngươi cũng tự mình gánh lấy, từ
nay ta và Chiến Đế sẽ không quản các ngươi nữa.”
Không chỉ hơn ba mươi nghìn người của Hám Thiên cung mặt biến sắc mà đến
cả bên phía Phi Tiên môn cũng kinh ngạc không thôi.
Khương Thành vốn còn tưởng Tiêu Đế đến đây là để giúp đám người đối diện
cùng nhau tấn công chính mình.
Nhưng thật không ngờ hắn lại có thái độ như thế này.
Rất nhiều tiên nhân của Hám Thiên cung lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
“Hư Minh Thánh Tôn, ý của ngươi là sau này sẽ mặc kệ bọn ta?”
“Tiêu Đế, ngươi từng là Thiên Đế của Thiên cung, sao có thể vứt bỏ bọn ta
được chứ?”
“Ngươi không thể bỏ mặc làm ngơ được!”
Tiêu Đế khẽ lắc đầu, thần sắc của hắn hơi quạnh hiu.
Lòng người đã thay đổi, dẫn dắt đội ngũ cũng không dễ dàng nữa.
“Nếu các ngươi đã không muốn làm phe trung lập, muốn được giống như các
tông môn thánh địa khác vậy, thế thì cứ theo ý của các ngươi đi.”
“Gỡ bỏ trói buộc của các ngươi, đây cũng là điều các ngươi muốn kia mà.”
Nói xong, hắn bay đến một góc bên cạnh, nhường ra chỗ giao chiến.
Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều tiên nhân ở bên phía Phi Tiên môn thổn
thức không thôi.
Có lẽ bản thân họ đang được chứng kiến một lần thay đổi trọng đại của Tiên Võ
châu.
Nghĩ đến sau này sẽ mất đi sự chỉ dẫn của hai Thiên Đế, rất nhiều tiên nhân của
Hám Thiên cung đều hồn bay phách lạc, hoang mang lo sợ.
Ngay sau đó, rất nhiều người cũng bay về phía của Tiêu Đế.
“Thiên Đế, đừng vứt bỏ bọn ta mà!”
“Bọn ta sai rồi, xin ngươi tiếp tục dẫn dắt bọn ta.”
“Bọn ta không tham gia vào chuyện này nữa, cũng sẽ không phá hoại quy tắc
của ngươi và Chiến Đế…”
Trong phút chốc ngắn ngủi, ba mươi nghìn người của Hám Thiên cung đã có
hơn hai mươi nghìn vây xung quanh cạnh Tiêu Đế.
Trong đó, mười lăm Thánh Chủ đỉnh phong đã có mười hai người đi về phía
bên này.
Nhưng Hạo Vương, Gia Vương và một vị Thần Quân lão làng là Cư Vương lại
vẫn mang theo hơn năm mươi Thánh Chủ đứng ở chỗ cũ.
Nhìn về phía hơn tám nghìn người còn lại ở phía sau, ba Thánh Chủ đỉnh phong
đều có sắc mặt xanh tím.
Bọn họ vốn còn tính xúi giục tất cả mọi người bức cung, ép Chiến Đế và Tiêu
Đế phải đứng về phía mình.
Ai mà biết Tiêu Đế lại trực tiếp bỏ mặc luôn chứ.
“Được!”
“Được lắm!”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Hạo Vương quét qua hơn hai mươi nghìn ở phía
bên kia, cứ giống như đang nhìn phản đồ vậy.
Cuối cùng, ánh mắt đó rơi trên mặt của Tiêu Đế.
Ánh mắt của hắn đã không còn sự tôn kính ngày trước nữa.
“Nếu đã không có chung lý tưởng thì cũng không nên đi tiếp cùng nhau nữa!”
“Nơi này không chứa ông đây, tự khắc sẽ có nơi khác.”
“Sau khi tiêu diệt Khương Thành, bọn ta sẽ rời khỏi Tiên Võ châu.”
“Niệm tình đồng liêu năm xưa, mong rằng các ngươi sẽ không ngấm ngầm giúp
đỡ kẻ thù truyền kiếp này của Thiên cung!”
Tiêu Đế hiểu rõ ý của hắn.
Đây là đang muốn đến đầu quân cho những Thiên Đế khác ở bên ngoài.
Sau khi trận chiến tranh đoạt Thần vị được bắt đầu, Thiên cung vốn còn có hàng
trăm nghìn tiên cung khác.
Những năm này nếu không phải đại chiến với những Chính Thần khác thì là bị
tám Thiên Đế kia lôi kéo nên mới còn lại một chút xíu ít ỏi như bây giờ.
Mà tám Thiên Đế kia giờ đây cũng đều là Chính Thần, có sự bất đồng quan
niệm với hắn và Lăng nên đã sớm không phải là người cùng đường nữa rồi.
“Trận chiến này bọn ta không nhúng tay, các ngươi đi hay ở, bọn ta cũng không
ngăn cản.”
Trong lòng Tiêu Đế âm thầm thở dài.
Nếu như bây giờ các ngươi rời đi, vậy thì còn có thể được toàn thân mà nương
nhờ những Thiên Đế khác.
Còn nếu cứ phải giết Khương Thành rồi mới đi…
Vậy sợ là một tên cũng không rời đi nổi.
Bởi vì bọn ta chưa từng âm thầm giúp người này bao giờ cả.
Tiêu Đế mang theo hơn hai mươi nghìn người kia trực tiếp rút khỏi nơi này,
không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Mà ở phía trước sơn môn của Phi Tiên môn, ba Thánh Chủ đỉnh phong đã bắt
đầu tiến lên bao vây.
“Khương Thành, lần này ngươi đừng mong chờ Hám Thiên Cổ Thánh nữa.”
Hạo Vương chậm rãi rút đế kiếm siêu phàm của bản thân ra.
Lưỡi kiếm nhợt nhạt phát ra ánh sáng lạnh thấu xương, phản chiếu rõ ràng
gương mặt điên cuồng của hắn.
“Ngươi có biết không, trận chiến này, bọn ta đã trông chờ vô số năm rồi!”
“Nếu không giết chết ngươi, đạo tâm của ta không thể nào viên mãn được.”
“Bây giờ, cuối cùng đã có thể giết được ngươi như tâm nguyện rồi.”
Lời vừa dứt, ba người đồng loạt mở thánh giới, ép về phía của Khương Thành.
Ba chuôi của đế khí siêu phàm cũng cùng lúc chớp lóe ánh hào quang của đạo.
Trong chớp mắt, bóng dáng của Khương Thành đã bị che lấp trong vô vàn đòn
tấn công.