Tuyết Linh tông bé nhỏ của bọn ta, đối mặt với rất nhiều Đại Đế như vậy, đã run
sợ lắm rồi có được không?
Hiện tại, môn phái không trực tiếp đầu hàng và sụp đổ, không phải vì đệ tử
nhiệt huyết trung thành như thế nào.
Chủ yếu là vì Vạn Linh tông không chấp nhận đầu hàng.
Ngoài ra, đảo Trường Hàn đã bị phong tỏa, không thể thoát ra được.
Trong tình huống này mà còn bảo bọn ta tạo ra tiếng vang lớn?
Chỉ có bảy Tiên Vương bé nhỏ, có muốn tạo tiếng vang cũng không được.
Tuy nhiên, mệnh lệnh của “tiền bối Sơn Thần” là như vậy, cho dù bọn họ không
muốn nghe theo thì cũng phải nghe theo.
Chẳng bao lâu, những tiên nhân ở bên ngoài đã thấy bên trong có một chút động
tĩnh.
Chỉ thấy ở trên đảo, từng cỗ phi hành tiên khí được thả ra.
Trên mỗi tiên khí đều có treo các biểu ngữ, các khẩu hiệu trên đó rất đa dạng.
“Đánh sập Vạn Linh điện!”
“Đấm tên chó già Hỗn Thiên, đánh gãy chân tên súc vật Huyền Cực!”
“Tuyết Linh tông là bất khả chiến bại!”
“Không có cửa để chạm vào Tuyết Linh tông bọn ta đâu!”
“Tuyết Linh tông không sợ gì cả, chỉ sợ Vạn Linh điện không tới!”
Những khẩu hiệu này bay lơ lửng trên bầu trời đảo Trường Hàn, ở đâu cũng có
thể nhìn thấy.
Ngoài ra, còn có một số tiên khí truyền âm phát ra hàng loạt tuyên ngôn tuyên
chiến.
Trong tuyên ngôn đó, ngoài những lời cơ bản như Tuyết Linh tông bọn ta nhất
định sẽ thắng, Vạn Linh điện sẽ thua ra còn có toàn bộ tổ tông mười tám đời của
các Đại Đế của Vạn Linh điện đều được hỏi thăm, có thể nói là rất bình đẳng
không thiếu một ai.
Hàn Dung và nhóm Hàn Trác cũng không thèm quan tâm nữa rồi.
Dù sao thì bây giờ đưa đầu ra cũng gặp đao mà rụt đầu vào cũng sẽ gặp một đao
thôi.
Ngay cả khi cầu xin lòng thương xót, Vạn Linh điện cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu đã như vậy thì, tốt hơn hết là tận hưởng một khoảng thời gian vui vẻ và
thoải mái.
Bọn họ vui vẻ, nhưng mọi người bên ngoài đều bùng nổ.
Trên đời này chưa từng thấy người nào dám công khai mắng nhiếc Tiên Đế, đã
vậy còn là nguyên một nhóm người.
Trong Linh giới, Vạn Linh điện đứng ở vị trí cao nhất.
Trước giờ vẫn luôn cao cả và thiêng liêng, không ai dám coi thường nó.
Lần này đã khiến cho mọi người mở mang tầm mắt…
“Mẹ kiếp, đây là đang muốn làm gì vậy?”
“Điên rồi điên rồi, Tuyết Linh tông lấy đâu ra sự tự tin này vậy?”
“Có phải bọn chúng sợ không thể chết nhanh chóng và không đủ đau khổ không
vậy?”
“Nhóm Đại Đế mà không nghiền xương của bọn chúng thành tro thì đúng là quá
lời cho bọn chúng.”
“Vậy mà bọn chúng dám tuyên chiến với Vạn Linh tông? Ai cho bọn chúng sự
tự tin đó vậy?”
“Bọn chúng có sức mạnh quái gì chứ, chỉ là vài tên Tiên Vương, còn không đủ
để giết một Chuẩn Đế, ta nghĩ bọn chúng chỉ đang nổi điên trước khi chết thôi.”
“Lần này đến đây là đúng, không ngờ là có thể nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ
như vậy, đúng là chuyện cả trăm tỷ năm mới gặp một lần.”
Dưới nhiều lập luận khác nhau, lời tuyên bố trước chiến tranh của Tuyết Linh
tông cũng được lan truyền đến Vạn Linh điện.
Sau khi biết được tổ tông cả nhà mình được hỏi thăm hơn chục lần, dù là Đại
Đế sống nhiều năm như vậy, không sợ trời sập thì trong lòng vẫn rất tức giận.
“Đáng ghét!”
“Giết! Lập tức đến đó giết chúng!”
“Làm sao có thể như vậy, chỉ là một Tuyết Linh tông tầm thường, nếu không
phá hủy triệt để đảo Trường Hàn thì bản đế thề không làm người!”
“Bọn chúng còn có thể xem là tiên nhân sao? Còn có thể dùng lời lẽ bẩn thỉu
như vậy?”
“Bọn chúng là tai họa, phải tiêu diệt!”
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, Hồn Thiên Đại Đế và Huyền Cực Đại Đế đã lập
tức dừng việc ra quân.
“Có bẫy!”
“Chuyện này quá bất thường, chắc chắn có bẫy!”
“Chuyện này giống như đang cố tình chọc tức chúng ta, hy vọng rằng chúng ta
có thể tấn công sớm hơn.”
“Chắc chắn là có một âm mưu lớn đang chờ chúng ta trên đảo!”
“Trước tiên phải tìm ra thông tin chi tiết của chúng, không thể tùy tiện ra tay.”
“Kế khích tướng vụng về như vậy thì làm sao có thể qua mặt bản đế?”
“Vậy cứ để cho bọn chúng mắng, chúng ta cứ mặc kệ là được.”
“Lấy bất biến đối phó với vạn biến, đây tôn chỉ của một quân sư, mặc kệ đi,
chắc chắn bọn chúng sẽ để lộ sơ hở.”
Sau đó, những Đại Đế tự nghĩ mình là thông minh này bắt đầu đấu trí đấu dũng
cùng với kẻ thù tưởng tượng.
Thời gian thì cứ kéo dài từng ngày từng ngày.
Sau khi nhìn thấy sự xúc phạm và khiêu khích trắng trợn của Tuyết Linh tông,
ban đầu mọi người đều nghĩ rằng môn phái này sẽ trở thành lịch sử vào ngày
hôm sau.
Toàn bộ đảo Trường Hàn sẽ bị nổ đến bay lên trời.
À không, sẽ bị đánh thành cát bụi.
Tuy nhiên, theo thời gian, bọn họ nhận thấy rằng dường như họ đã đoán sai.
Những ngày này, bên phía Vạn Linh điện vẫn không có động tĩnh nào, hình ảnh
trong dự kiến cũng không xuất hiện.
“Đây là tình huống gì vậy?”
“Vạn Linh điện bị mắng như vậy mà còn có thể nhịn được sao?”
“Đừng nói đến nhóm Đại đế, ngay cả một Tiên Tôn bình thường cũng sẽ không
thể nào nhẫn nhịn được có được không?”
“Điều này cũng quá kỳ lạ.”
“Sợ rồi sợ rồi, nhóm Đại Đế sợ rồi!”
Người nói câu này không bao giờ xuất hiện sau buổi trưa ngày hôm đó.
Có thể thấy rằng nhóm các Đại Đế không hề sợ hãi.
Tuyết Linh tông có át chủ bài mắng người là đủ lắm rồi, mấy người tới xem
không có át chủ bài mà lại dám hùa theo rồi chửi mắng Đại Đế sao?
Các trưởng lão của Tuyết Linh tông trên đảo ban đầu nghĩ rằng sau trận khiêu
khích kia thì kẻ địch sẽ sớm mở một cuộc tấn công.
Nhưng thực sự không ngờ là kẻ thù không đến.
Bọn họ cũng thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có khi nào là do tiền bối Sơn Thần cố tình làm điều này?”
“Chắc chắn là vậy, giả cũng như thật, thật cũng như giả, chiêu này là để lừa gạt
kẻ thù.”
“Tiền bối Sơn Thần thật xuất sắc!”
“Lợi hại lợi hại…”
Trong nhất thời, sự kính ngưỡng của Hàn Dung và nhóm Hàn Trác đối với
Thành Ca dâng trào như một dòng sông vô tận.
Mà làm sao biết rằng ca đây từ trước tới giờ vẫn luôn liều lĩnh trong các trận
chiến, chưa bao giờ sử dụng bất kỳ chiến thuật nào.
Trong khi Linh giới đang trào dâng, Thiên Khu các ở bên kia cũng đã nhận
được tin tức.
“Tuyết Linh tông nói rằng muốn bán một tiên khí bát giai và bảo vật giúp tu
luyện của Linh giới.
Tiên khí bát giai, cho dù là đặt ở đâu thì cũng đều là một đơn hàng lớn.
Nếu không có sự náo động đang lan rộng trong Linh giới, hai vị Tiên Đế đang ở
Thiên Khu các là Lung Lâm và Giáng Hàn cũng sẽ không hiểu sao.
Tuyết Linh tông này là thần thánh nơi nào vậy?
Nhưng bây giờ, bọn họ tự nhiên giống như có sấm bên tai.
Không nói đến Linh giới, năm giới khác đều nghe nói đến một môn phái nhỏ
như vậy.
“Môn phái này chắc chắn có một bí mật lớn.”
“Chắc chắn là có át chủ bài, nếu không họ sẽ không thể diệt được Vân Ba cung,
nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
“Đúng vậy, tôn chỉ của chúng ta là trung lập, không liên quan gì đến những thứ
ân oán này.”
“Vậy thì chuyện làm ăn này… chúng ta có làm hay không?”
Những người đứng đầu của Thiên Khu các, dù là Tiên Đế hay là Chuẩn Đế, đều
rất đau đầu.
Nếu trước đây, thì chắc chắn bọn họ đã đi.
Các ngươi đánh nhau thì cứ đánh nhau, bọn ta mua bán là việc của bọn ta, nước
sông không phạm nước giếng.
Ngay cả Vạn Linh điện cũng phải chừa mặt mũi cho Thiên Khu các.
Trừ khi bọn họ không muốn trao đổi với năm giới khác trong tương lai, nếu
không thì sẽ không ai cố tình làm khó Thiên Khu các.
Nhưng hôm nay không giống ngày trước.
Cuộc xâm lược của Ảnh tộc trăm triệu năm trước, sau đó lại thêm một nhóm
cao thủ trở về từ Huyền giới, đã làm thay đổi hoàn toàn bố cục trước đây của
Tiên giới.
Một thương hội lâu đời đã tồn tại hàng chục tỷ năm như Thiên Khu các, cũng đã
gặp phải hàng loạt khủng hoảng hệ lụy.
Một số lượng lớn phân hội đã bị phá hủy bởi Ảnh tộc, còn sau khi kết cấu mới
hình thành sau chiến tranh, một số đối thủ mạnh cũng nhân cơ hội nổi lên với sự
hỗ trợ của các thế lực lớn.
Thiên Khu các không còn là thương hội hàng đầu nữa.
Lại thêm Luân hồi tiên đế Mâu Vũ phải đột phá, đang trong giai đoạn yếu ớt
nhất, ngay cả từ bấp bênh không ổn định cũng không đủ để hình dung tình hình
hiện tại của các trụ cột.