Thiên Tộc ngược lại vẫn còn lại một nửa.
Bởi vì rất nhiều người không bị bao trùm ở trong phạm vi công kích.
Nhưng hơn một trăm tên nguyên sĩ và hơn hai trăm tên cao thủ Thiên giai cửu
trọng ở phía trước đội ngũ lại là đứng mũi chịu sào.
Bọn họ chết đến chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Tổn thất hơn chín mươi phần trăm!
Triệu đại quân Phi Tiên minh ở đằng sau Khương Thành đều hít vào một ngụm
khí lạnh.
Đối với bọn họ mà nói, đây hoàn toàn chính là chuyện trái với lẽ thường.
Một kiếm hạ xuống, đối diện trực tiếp bị giết hại một mảnh lớn, trên căn bản đã
đánh hơn một nửa trận rồi.
Đến nỗi bọn họ cũng quên luôn cả reo hò, mà là ngây ngốc nhìn bóng lưng của
Khương Thành, cùng với mảnh hư không không ngừng nhấp nhô nhúc nhích
phía trước kia.
Nhật Thực Hoàng vẫn chưa chết.
Năng lực bảo mệnh của Thiên giai thập nhị trọng mạnh đến khó tin, cho dù là
Kiếm đạo hoàn mỹ cũng không thể một kiếm dứt điểm.
Có điều, hắn vẫn bị trọng thương trước nay chưa từng có.
Linh ý gặp phải công kích gần như mang tính hủy diệt.
Yếu ớt đến suýt nữa không thể ngưng tụ lại được.
“Ngươi rất hung tàn!”
“Nhưng ngươi cũng chết rồi!”
Một kiếm kia không thể không có đại giá.
Hắn có thể nhìn ra được, trạng thái của Khương Thành càng kém hơn mình.
Tiên lực hồn lực tiêu hao sạch sẽ, thậm chí ngay cả thể lực cũng đã rơi xuống
đáy cốc.
“Giết chết hắn!”
Đại quân Thiên Tộc phía sau hắn cuối cùng đã phát ra tiếng gào hét thê lương.
“Giết chết hắn!”
“Giết chết ác ma này!”
“Ma thai! Hắn chính là Ma thai! Giết chết hắn!”
Giờ phút này, bọn họ đã không quan tâm được tập hợp và đánh bại gì đó.
Cũng không quan tâm đến thực lực của Phi Tiên minh phía đối diện càng mạnh
hơn, một khi xông qua chỉ sẽ chết càng thảm hơn.
Bọn họ chỉ biết Khương Thành giết chết quá nhiều tộc nhân của mình.
Nhất định phải giết chết hắn báo thù, cho dù đồng quy vu tận cũng không tiếc.
Đám người Quy Tàng còn chưa xông qua tiếp viện Khương chưởng môn, đã
thấy thiên địa phía trước đột nhiên biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Căn nguyên ở hai nghìn vạn dặm xung quanh bị rút sạch sẽ trong nháy mắt.
Linh ý của Khương Thành không hề có tổn hao gì cả, hắn lại phát động “Thái
Thượng Hóa Đạo” lần nữa.
Mà lần này, bởi vì Nhật Thực Hoàng bị trọng thượng cực lớn, căn bản không
thể phong tỏa áp chế hắn.
Ba nghìn căn nguyên lấy tốc độ cực nhanh được hội tụ thành một đoàn sáng
chói mắt.
Đón lấy đại quân Thiên Tộc xông về phía mình, hắn không hề do dự chút nào
đánh ra.
Sau đó, toàn bộ hư không đều điên cuồng rung động.
Sơn môn Phi Tiên minh phía dưới lại lần nữa sụp đổ.
Rất nhiều tiên nhân đứng ở phía sau Thành ca đều trực tiếp bị đánh rơi xuống.
Tộc nhân Thiên tộc ở chính diện đoàn sáng lại gặp phải tai họa ngập đầu.
“Đây là cái gì…”
Tiếng gào rít của Nhật Thực Hoàng lại vang lên lần nữa.
Mang theo sự khó mà tin được tràn đầy.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, thủ đoạn “khu vực an toàn” Thành ca mở ra
trước đó vậy mà không phải là dùng để phòng ngự, mà là dùng để tiến công.
Nhìn bề ngoài, đây chỉ là căn nguyên ở hai nghìn vạn dặm, còn không bằng lực
thiên địa Thiên giai thập nhất trọng có thể điều khiển.
Nhưng sau khi căn nguyên này bị rút đi, toàn bộ đều là tinh hoa.
Hơn nữa sau khi ba nghìn loai căn nguyên bị “phần linh” dựa vào cách thức đặc
biệt dung hợp lại với nhau, bản thân chính là một thùng thuốc nổ đáng sợ.
Khí nó bị đốt cháy, trong ba nghìn căn nguyên tương sinh tương khắc, dấy lên
biến hoá vô tận, kèm thêm tăng lên uy năng vốn nên có thành hàng trăm hàng
nghìn lần!
Đối mặt với một kích này, ba mươi vạn đại quân còn lại lại lần nữa gặp phải sát
thương mang tính hủy diệt.
Hơn mười ngàn người xếp phía trước còn không kịp hét một tiếng, đã bị nổ
thành tro tàn ngay tại chỗ.
Trong đó, tự nhiên cũng bao gồm Nhật Thực Hoàng vốn đã bị trọng thương.
Nếu như hắn vẫn là trạng thái ở thời kì cường thịnh, vậy đơn độc một mình hắn
cũng có thể ngăn cản được “phần linh”.
Trên thực tế, nếu như gần ba trăm vị Thiên giai cửu trọng lúc trước đều sống
sót, không bị kiếm đạo hoàn mỹ hủy hoại gần hết, vậy bọn họ liên thủ lại cũng
đều có thể chống lại được.
Chỉ đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Đường đường là chủ vương triều Nhật Diệu Thiên giai thập nhị trọng, cứ như
vậy tân thành tro bụi.
Kèm theo đó còn có đại quân Thiên Tộc hắn mang đến.
Khi dư âm của phàn linh tản đi, người sống còn lại đã không đến ba mươi ngàn
rồi.
Thành ca không truy kích.
Kiếm đạo hoàn mỹ rút sạch hồn lực, tiên lực và thể lực, hiện tại phần linh lại
dùng sạch linh ý.
Hiện tại hắn thật sự yếu ớt đến cực điểm, lập tức đã hôn mê.
Có điều may mà, đối diện đã bị dọa đến vỡ mật.
Mà phản ứng của đám người Quy Tàng và Thái Thường cũng không chậm, mắt
thấy Khương chưởng môn không còn động tĩnh, vội vàng đi lên tiếp quản chiến
trường.
Phát khởi tiến công với ba mươi ngàn người phía sau.
Cuối cùng, trận đại chiến này kết thúc bằng Phi Tiên minh giành được chiến
thắng toàn diện.
Sáu trăm ngàn đại quân Thiên Tộc, cuối cùng tộc nhân Thiên tộc sống sót trốn
trở về còn không đến sáu mươi người.
Khi bọn họ trở về Vân Điên linh vảnh, Quốc Sư Tinh U và Nguyệt Ảnh Hoàng,
Tinh Diệu Hoàng, còn đang chờ đợi tin tức thắng lợi đấy.
Tòa thành ở trên bầu trời to lớn này, sớm đã giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng là
bầu không khí ăn mừng.
Không chỉ là vì để chúc mừng chuyện tam đại Vương triều hợp nhất không lâu
trước đó, cũng là vì để nghênh tiếp đại quân xuất chinh Phi Tiên minh chiến
thắng trở về, chuẩn bị ăn mừng trận thắng lợi tiếp theo.
“Sao người trở về chỉ có các ngươi?”
“Nhật Thực Hoàng đâu rồi?”
“Chẳng lẽ hắn phái các ngươi trở về báo cáo tin mừng trước?”
Tinh U quốc sư càng là gấp không thể chừ được chất vấn: “Khương Thành chết
rồi chứ?”
“Ma thai này, sống phải thấy người chết phải thấy xác, tuyệt đối không thể sơ
xuất được!”
“Phi Tiên minh còn có bao nhiêu nghiệt dư ở bên ngoài?”
Đối với Thiên Tộc mà nói, Phi Tiên minh coi như là một mối họa ngầm có thể
hình thành chút uy hiếp cuối cùng rồi.
Sau khi tiêu diệt hết bọn họ, toàn bộ Thiên Tộc sẽ không còn kẻ địch đủ đẳng
cấp nữa.
“Bọn ta…”
Toàn bộ mười mấy người chạy trở về đều chưa tỉnh hồn.
Ánh mắt của mỗi một người đều có phâng tan rã, không chút thần quang, giống
như gặp phải chuyện đáng sợ nhất trên đời, tinh khí thần đều bị đánh tan đi.
Nguyệt Ảnh Hoàng nhớ trước khi xuất chinh, bọn họ vẫn là ai cũng khí thế
dâng trào, giống như khổng tước kiêu ngạo.
Thế là hắn không khỏi đùa cợt nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao ngươi lại làm giống như đánh bại trận vậy?”
Tên Thiên giai cửu trọng cầm đầu, cũng là một tên Thiên giai cửu trọng sống
sót duy nhất vẻ mặt tràn đầy đờ đẫn.
Cuối cùng dưới sự truy hỏi của ba vị thủ lĩnh cùng với một đám Thân Vương và
nguyên sĩ khác, lúc này mới lắp bắp mở miệng.
“Bọn ta… quả thực đã thua rồi.”
“Cái gì? Thua rồi?”
Một đám cấp cao trong điện đầu tiên là chợt sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu cười
phá lên.
“Chuyện này sao có thể chứ?”
“Cho dù Khương Thành xảo trá, không thể một lần hành động giết chết, cũng
không đến nỗi thua đâu!”
“Đúng thế, có Nhật Thực Hoàng tự mình dẫn đội, các ngươi sao có thể thua
chứ?”
“Cùng lắm cũng chỉ là không thuận lợi như suy đoán mà thôi.”
“Các ngươi cũng thật sự là biết thổi phồng…”
Tên Thiên giai cửu trọng đó đỏ vành mắt, chậm rãi cúi đầu xuống tuyên bố tin
dữ.
“Nhật Thực Hoàng, đã chết rồi.”
“Ngươi nói cái gì!”
Tinh U quốc sư là người đầu tiên nhảy lên.
Mà tất cả cấp cao trong điện trong nháy mắt bắt đầu sôi trào lên.
“Chuyện này không thể nào!”
“Nhật Thực Hoàng là Thiên giai thập nhị trọng đấy, toàn bộ Thiên giới hiện tại
còn có ai có thể giết chết hắn chứ?”
“Nhật Thực Hoàng không thể nào ngã xuống được!”
Nguyệt Ảnh Hoàng thậm chí đều đã trực tiếp nắm lấy vai của một người trong
đó, đốt ngón tay trắng bệch, gắt gao trợn mắt nhìn đối phương.
“Ngươi phải biết rằng, ăn nói bậy bạ sẽ bị trị tội đấy!”