Tôn chủ thứ nhất Việt Thiền tỏ vẻ khinh thường, cất tiếng hừ.
“Phi Tiên môn các ngươi suy nghĩ lạ đời thật.”
“Một Thánh Tôn mà dám mơ tưởng thay thế vị trí của Cổ Thánh, lá gan lớn thế
nhỉ?”
“Hắn xứng sao?”
“Không xứng hả?”
Ấn Tuyết Nhi bị bọn chúng làm cho tức cười.
Trên đời còn vị trí nào mà Khương Chưởng môn không xứng nữa?
“Các ngươi đang đùa mới đúng nhỉ?”
“Khương chưởng môn từng chém chết hai vị Cổ Thánh, sư tôn nhà ngươi từng
chém giết chưa?”
“Sư tôn của ngươi có thể làm Minh chủ, vậy tại sao Khương Chưởng môn vốn
đứng đầu đảo Đông Trúc, lại không thể làm?”
Phịt!
Lam Anh cố ý bật cười.
“Chém chết hai vị Cổ Thánh? Ngươi tận mắt nhìn thấy hả?”
“Cho dù tận mắt nhìn thấy, ngươi có chắc hai vị Cổ Thánh đó bị Khương Thành
chém chết, chứ không phải chúa tể Thanh Diệu thầm mượn tay hắn giết à?”
“Ngươi nên biết rằng, nếu như chúa tể muốn giết chết Hư Đế ở dưới trướng
mình, phải nói là đơn giản quá đi chứ.”
Phụt!
Ấn Tuyết Nhi lại bị nàng ta làm cho tức cười.
“Đang yên đang lành, tại sao Thanh Diệu lại muốn giết hai Hư Đế cấp Cổ
Thánh ở dưới trướng mình, hắn ăn no rỗi hơi sao?”
Lam Anh hất cằm ngạo nghễ: “Thế thì ngươi lại không hiểu rồi, sau khi thế lực
của người đứng đầu mạnh dần, nội bộ thường hay xuất hiện đủ loại vấn đề
lắm.”
“Cân bằng thế lực dưới quyền mình, loại bỏ một số vấn đề phát sinh trong giới
môn phiệt quyền quý, đây gọi là thanh trừng nội bộ, đồng thời cũng là quyền
mưu của đế vương trên cõi đời này, ngươi không hiểu đâu.”
Câu nói này khiến rất nhiều Thánh Chủ ở ngoài điện âm thầm lắc đầu.
Bởi vì nó chỉ đơn giản là phỏng đoán thuyết âm mưu các kiểu, không có căn cứ.
Hơn nữa một khi chúa tể suối nguồn chấp chưởng mọi thứ thì địa vị tuyệt đối
không lay động, ngay từ đầu vốn không sợ cấp dưới kiêu ngạo.
Chẳng qua mọi người kiêng kỵ uy thế của Cửu Đình cung và Lam Uyên Cổ
Thánh nên mới không dám phản bác ngay mặt.
Bọn họ không dám, nhưng Ấn Tuyết Nhi thì dám.
“Tiểu muội muội, không ngờ ngươi cũng tài lanh thật đấy.”
Nàng mỉm cười như có như không: “Vậy ngươi nói xem, lúc đó suối nguồn thứ
hai gặp chuyện gì mà Thanh Diệu phải thanh trừng hai vị Cổ Thánh cao quý
nhỉ?”
Tất nhiên Lam Anh không trả lời được.
Là đại sư huynh của nàng ta, Việt Thiền đành phải ra trận.
“Nếu Khương Thành mạnh như vậy, đánh chết hai vị Cổ Thánh dễ dàng, thế tại
sao hắn lại bị chúa tể Thanh Diệu đánh bại?”
Hắn ta liếc nhìn Khương Thành, nói với vẻ sâu xa: “Ta còn nghe nói lúc đó,
ngay cả đánh trả, Khương chưởng môn cũng không làm được.”
“Biểu hiện yếu ớt như vậy, đâu có tương xứng với thực lực đủ mạnh để đánh
chết hai vị Hư Đế?”
“Đúng thế!”
Lam Anh và hơn mười vị Thánh Tôn khác của Cửu Đình cung lập tức hùa theo.
“Thực lực của Khương chưởng môn nhà các ngươi hoàn toàn không xứng với
ngôi minh chủ!”
“Nhiều lời vô ích.”
“Muốn làm minh chủ thì phải chứng tỏ mình đủ thực lực.”
Thành ca yên lặng suy nghĩ, xem ra mình phải đánh cho cái tên Lam Uyên Cổ
Thánh kia té sấp mặt lờ mới được.
Nhưng nếu mình ra tay, cho dù nguyên thuật hay là linh ý hay thần hồn, chúng
đều không tồn tại điểm dừng.
Vả lại đối phương cũng lập công lớn, không nhờ hắn ta thì Phi Tiên môn cũng
không gồng nổi tới ngày hôm nay.
Nếu mình đánh cho hắn ta sống dở chết dở, liệu có hơi quá tay không?
Hắn còn đang do dự, Ấn Tuyết Nhi và Lam Anh đã tranh cãi đến mức đập bàn
chửi nhau.
“Nếu Khương Chưởng môn không phải minh chủ, Phi Tiên môn sẽ rời khỏi liên
minh, sau này mạnh ai làm nấy, nước giếng không phạm nước sông!”
“Cút thì cút đi, đến khi bị tấn công đừng trách bọn ta thấy chết không cứu!”
“Có Khương chưởng môn ở đây, còn cần các ngươi cứu hả?”
“Ngươi cứ mở mồm là Khương chưởng môn với chưởng môn Khương, ai
không biết còn tưởng hắn vô địch nhất trên đời.”
“Quào, bí mật này bị ngươi phát hiện rồi hả?”
“Ngươi tưởng nơi này là suối nguồn thứ nhất vẫn còn chúa tể thiên vị hắn mọi
đàng hả? Ta nói cho ngươi biết, thời đại thay đổi rồi!”
“Thời đại đúng là thay đổi, con chó con mèo cũng biết phát ra tiếng người.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thấy hai nàng sắp sửa tới hồi quyết liệt, Lam Uyên Cổ Thánh vốn cố tình giữ
im lặng, lúc này đây không thể không lên tiếng.
Nếu để Phi Tiên môn rời khỏi liên minh, vậy thì bọn hắn cũng không giữ nổi
hòn đảo này.
Đến lúc đó tất cả mọi người đều toang.
Đây không phải là kết cục hắn ta muốn thấy.
“Đủ rồi!”
Hắn ta từ từ lia mắt qua một số vị tôn chủ, cuối cùng nhìn về Thánh Chủ ở
ngoài điện.
“Để đảm nhiệm chức minh chủ, không phải chỉ nhìn thực lực hay thân phận, mà
phải xem có khiến mọi người phục mình không.”
“Đông Trúc đảo vạn tông môn, tộc quần, nếu không thể khiến tất cả phục mình
thì sẽ bất lợi cho việc phối hợp sức mạnh của cả hòn đảo, đương nhiên không
thích hợp làm minh chủ.”
Khi hắn ta nói câu này, ngay cả Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng cũng không thể
phản bác.
Một vị minh chủ không được ủng hộ, vốn dĩ không thể chỉ huy được nhiều tông
môn, tộc quần.
Suy cho cùng muốn người ta phục mình, thực chất vẫn dựa vào thực lực và thân
phận.
Lam Uyên nhìn Khương Thành, thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú thử xem
thực lực của ngươi sánh nổi với Cổ Thánh hay không, tránh làm hỏng quan hệ
hợp tác giữa Cửu Đình cung với Phi Tiên môn, vả lại cũng khiến ngươi xấu hổ
về sau.”
Tuy ngoài miệng hắn ta nói không hứng thú, nhưng đã tỏ thái độ quá rõ ràng.
Hắn ta không tin Khương Thành có thực lực hơn Cổ Thánh.
Không thì ban đầu đầu, hắn đã chẳng dùng từ “thử xem” – từ ngữ mà kẻ mạnh
thường dùng cho kẻ yếu.
“Cửu Đình cung của bọn ta rất văn minh, rất hiểu đạo lý.”
“Nếu ngươi đã muốn làm minh chủ, vậy thì ngươi phải chứng minh mình có thể
khiến mọi người chịu phục, không thành vấn đề chứ?”
“Nếu ngươi thật sự làm được, ta tình nguyện thoái vị nhường ngôi!”
Khương Thành mỉm cười: “Ngươi muốn ta chứng minh thế nào?”
Lam Uyên Cổ Thánh còn chưa mở miệng, Lam Anh đã nhảy vào mồm.
“Đơn giản thôi, ở đây có năm vị tôn chủ, chia ra thống lĩnh năm khu vực phòng
ngự
trên Đông Trúc đảo.”
“Muốn người ta phục mình, ít nhất phải được ba vị trong số đó ủng hộ nhỉ?”
Nàng ta vừa dứt lời, các Thánh Tôn trong điện và những Thánh Chủ ngoài điện
đều không nhịn được xì xào bàn tán.
“Ta còn tưởng Cửu Đình cung cho cơ hội cạnh tranh công bằng, hóa ra họ chỉ
thích chơi người ta thôi.”
“Phải đó, trong năm vị Tôn chủ, Cửu Đình cung có hai, Phi Tiên môn chỉ có
một.”
“Hai Tôn chủ còn lại luôn bị Cửu Đình cung lôi kéo, không hề dây dưa qua lại
với Phi Tiên môn, chắc chắn sẽ không ủng hộ Khương Thành.”
“Chơi kiểu này, rõ ràng là sỉ nhục Phi Tiên môn rồi?”
Dường như lo lắng Khương Thành và nhóm Ấn Tuyết Nhi không chịu, Lam
Anh còn dùng tới phép khích tướng.
“Sao hả, không dám à?”
“Không phải vừa rồi Phi Tiên môn các ngươi dữ dằn lắm sao, tâng cái vị
Khương chưởng môn này lên trời luôn mà?”
“Nhân vật lớn như vậy, tưởng đâu uy danh ghê lắm, kết quả chỉ có thế thôi à?”
“Trừ ngươi ra - Ấn Tuyết Nhi, thái độ của các tôn chủ khác đã đủ để chứng
minh sự lựa chọn của mấy vạn Tông môn và tộc quần trên đảo chưa?”
“Ánh mắt mọi người sáng như tuyết, họ không phục các ngươi làm minh chủ
đó.”
“Ta muốn các ngươi ngoan ngoãn nghe theo ý của mọi người, ngoan ngoãn
nghe lệnh của minh chủ cho ta, đừng hòng nghĩ mình muốn thế nào thì được thế
ấy…”
“Được thôi được thôi.”
Khương Thành nghe nàng ta lải nhải đến nhức đầu.
“Ngươi đã nói tới mức này, vậy thì để năm vị Tôn chủ bầu chọn đi.”