Bởi vì một Chính Thần không thể nào đồng thời có được hai đạo ấn cả.
Sở dĩ nàng xuất hiện ở hiện trường là vì Thiên Đạo chí bảo Phược Linh sách
thuộc về mình.
Khương Thành bị giết, lỡ như chí bảo không bộc lộ ra vậy há chẳng phải sẽ mãi
mãi không còn tìm được tung tích hay sao?
Nàng đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này xảy ra được.
Mà nàng vừa xuất hiện, Chướng Vân Thánh Ton vừa rồi còn điên cuồng đã lập
tức sợ hãi cụp đuôi.
“Phược Sách Chính Thần, ngươi xuất hiện ở đây có phần không hợp quy tắc
nhỉ?”
“Quy tắc?”
Lẫm Đế mang vẻ mặt vô tình nhìn xuống hắn.
“Quy tắc do ngươi định ra?”
Chướng Vân Thánh Tôn há hốc mồm, lại chẳng dám đáp lại.
Hạo Đường Thiên Thần cũng không dám hứng lấy cơn nộ từ vị Thiên Đế đã
từng này, chỉ có thể cẩn thận tỉ mỉ khuyên răn.
“Đạo ấn đâu có tác dụng gì với ngươi đâu, ngươi có tranh giành nó cũng vô
nghĩa mà.”
“Hơn nữa, chư vị Chính Thần không phải đã định ước cả rồi sao, thống nhất
không can dự vào chuyện tranh đoạt thần vì à?”
Hắn rất muốn nói một người đường đường là Chính Thần như ngươi chạt đến
tranh đạo ấn với bọn ta quả thực là hiếp người quá đáng, đúng là không biết
giảng võ đức mà.
Chỉ là mấy lời như thế này cuối cùng hắn cũng chỉ để trong lòng mắng mỏ thôi.
Chư vị Chính Thần ở Nguyên Tiên giới quả thực sẽ không can dự vào việc tranh
đoạt thần vị.
Nhưng mà nguyên nhân vốn không phải vì bọn họ có đức cao vọng trọng gì, mà
là mấy Chính Thần bọn họ làm không được.
Người có được đạo ấn trước lúc thành thần sẽ trải qua một thời kì “phát dục”
yếu ớt.
Trong khoảng thời gian này, những Thánh Chủ Thánh Tôn, Thiên Thần khác có
thể ra tay. Nhưng Chính Thần lại bị hạn chế của Thiên Đạo, đạo tâm của bọn họ
chống không cho làm hại đồng loại vẫn chưa thành hình, cho dù có ra tay cũng
không thể làm tổn hại được mục tiêu.
Nói trắng ra, trận tỉ thí tranh đoạt thần vị này, Chính Thần đã thành công tấn cấp
rồi.
Đương nhiên sẽ không quay trở về tham gian trận tỉ thí trước đó lần nào nữa.
Chỉ có chờ đối phương trở thành Chính Thần rồi mới có thể quyết đấu bình
thường.
Đây cũng xem như là một cơ chế bảo hộ của Thiên Đạo.
Chỉ là nguyên nhân thực sự này chỉ có tự bản thân mấy mươi Chính Thần rõ mà
thôi.
“Ai nói ta đến để tranh đoạt đạo ấn chứ?”
Lẫm Đế nhìn quanh đám người trước mặt một vòng, trong ánh mắt mang theo
sự lãnh đạm của người bề trên.
Mọi người khẽ ngơ ra.
Ngay sau đó toàn bộ đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Nếu ngươi đã không tranh giành đạo ấn, vậy ngươi đến đây là…”
“Khương Thành là người của ta.” Lẫm Đế hờ hững nói.
“Cái gì?”
“Hắn là người của ngươi?”
Sắc mặt vui mừng vừa rồi của bọn họ lập tức vụt tắt, vẻ mặt lại sụp đổ lần nữa.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Hắn không pahir tu tiên sao, sao lại có thể là người của ngươi?”
Trong mắt bọn họ, Khương Thành chính là một luyện khí sư thiên tài.
Luyện khí mà, sức chiến đấu chắc chắn không được.
Vậy nên cũng chỉ là con cừu béo chờ thịt mà thôi.
Nhưng bên cạnh con cừu này lại có một con cự long che chở, đám lang sói bọn
họ cũng không thể không xem xét lại.
Trong đám người, có người vì quá thất vọng đã nhịn không được tỏ ra bất bình.
“Đã nói là không can dự vào việc tranh đoạt thần vị rồi, bây giờ ngươi che chở
hắn chẳng phải đã thành can dự rồi sao?”
Lời còn chưa dứt, một Thiên Thần phía sau Hạo Đường đã bay ngược ra sau.
Ồn ào.
Mấy ngàn tiên nhân ở phía sau đều bị xung kích đột ngột đó đập trúng.
Trong xung kích đó có mang theo lực căn nguyên và thần đạo kì ảo, không biết
có bao nhiêu người vì bị kích trúng mà xương cốt gãy lìa, ngất lịm đi ngay tại
chỗ.
Thiên Thần đứng đầu trúng kích đó lại như tờ giấy vàng, thoi thoi thóp thóp.
“Nể mặt U Hạc Chính Thần sư tôn ngươi, hôm nay tha cho ngươi một mạng.”
Giọng điệu của Lẫm Đế mang theo sát ý lạnh lẽo, mấy người vốn còn ngờ
nghệch không biết làm sao, lúc này cũng không rét mà run.
Thời khắc này, bọn họ cảm nhận sâu sắc được khoảng cách giữa Chính Thần và
Thiên Thần.
Vừa rồi thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy Lẫm Đế ra tay, giống như chỉ là
một ánh nhìn đã đánh đám Thiên Thần thành ra như thế rồi vậy.
Đến cả Khương Thành cũng không thể không thừa nhận Chính Thần và Thiên
Thần căn bản không phải cùng một cảnh giới.
Hai người không còn là sinh linh của cùng một thế giới nữa.
Hắn từng giết qua mấy Thiên Thần, nhưng lần trước chỉ đối diện có hình chiếu
của Tu Đế mà đã không có sức đánh trả rồi.
Lẫm Đế mạnh mẽ ra tay che chở khiến cho đám người Ngộ Sơn và Trường
Dương, Đoan Phong vui mừng khôn xiết.
Thể diện của Khương chưởng môn lớn quá, nhân mạch cũng rộng nữa, lại có
thể có được cái chân của Chính Thần để mà ôm.
Đặc biệt là Ngộ Sơn, trong lòng lại bắt đầu liên tưởng.
Trước có Chiến Đế, sau có Lẫm Đế, lẽ nào sư tôn trước đó từng xảy ra chuyện
gì đó với hai nữ đế trong số thập Thiên Đế này mà không thể cho người ta biết
được ư?
Được lắm đấy, sư tôn!
Xem ra khi tên tuổi ngươi chấn động Nguyên Tiên giới, mọi người vẫn còn
chưa hiểu rõ về ngươi rồi.
Nhất thời, sự kính ngưỡng của hắn dành cho Thành ca lại tăng thêm một bậc.
Sau khi triển khai thực lực chấn động tất cả mọi người ở hiện trường, Lẫm Đế
lúc này mới chậm rãi quay người lại nhìn sang Khương Thành.
“Đạo ấn của ngươi đã bại lộ rồi, trước mỗi một ngày ngươi có thể trở thành
Chính Thần, ngươi đều phải đối mặt với sự chú ý của vô số người.”
“Tuyệt cảnh khắp nơi đều là kẻ địch này chỉ có ta mới có thể giúp ngươi thoát
khỏi thôi.”
“Nhưng ta có thể giúp ngươi được một lần không có nghĩa là lần sau vẫn còn
giúp đỡ ngươi.”
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng hoang
đường.
Không lâu trước đây nàng còn đoán là Khương Thành sẽ không thể có được đạo
ấn, kết quả mới chớp mắt một cái tên này đã thật sự có được rồi.
Mà chuyện Khương Thành cũng không hề lập tức dung hợp đạo ấn như mấy
Chính Thần bọn họ cũng khiến nàng thấy ngoài dự liệu.
Trên cơ thể người này rốt cuộc có bao nhiêu sự khác thường chứ?
“Ngươi muốn ám thị điều gì?”
Khóe môi Khương Thành chợt lộ ra nụ cười đầy ý vị.
“Lẽ nào ngươi còn muốn thu phí bảo hộ?”
Lẫm Đế vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái từ phí bảo hộ này, nhưng mà ý nghĩa
thì quả thực đúng là có cái ý này.
Nàng đột nhiên truyền âm.
“Bây giờ ngươi trả Phược Linh sách lại cho ta, ta sẽ tiếp tục che chở cho ngươi
cho đến ngày ngươi trở thành Chính Thần.”
Còn về việc sau khi Khương Thành trở thành Chính Thần rồi nên đối đãi như
thế nào thì đó lại là một chuyện khác.
Dù sao thì có ra sao nàng cũng không thể để mất Phược Linh sách được.
Nếu đổi thành bất cứ ai ở vị trí của Khương Thành cũng đều không chút do dự
nào mà lựa chọn đồng ý.
Có được sự che chở tạm thời của Chính Thần, đãi ngộ này có nằm mơ cũng cầu
không được.
Càng huống hồ gì còn đang ở trong thời kì địch ý vây quanh.
Chỉ đáng tiếc, Thành ca trước giờ đều không cần người khác che chở.
“Sau khi hoàn thành được bốn điều kiện của ta thì tự nhiên người sẽ có thể có
được Phượt Linh sách rồi.”
Lẫm Đế nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ vẻ không vui.
“Ngươi thế này là muốn chấp mê bất ngộ sao?”
“Cứ tưởng ta sẽ không ngồi nhìn ngươi bị giết thật sao?”
“Vậy ngươi cứ nhìn ta bị giết là được rồi. Thuận tiện nói thêm một câu, kể cả
lần này ta cũng không cần ngươi ra mặt.”
Keng!
Hàn quang lóe lên, Thái Ngư kiếm tháo khỏi vỏ.
Nghênh đón thần sắc lạ thường của mọi người, Thành ca cười dài một tràn.
“Đạo ấn ở trên người ta, ta cũng không dung hợp.”
“Các ngươi có thể đến cướp bất cứ lúc nào, ta hoan nghênh cả.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ra cả.
Còn đám người Ngộ Sơn và Đoan phong lại biến sắc.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải Lẫm Đế đã ra mặt che chở rồi sao, sao lại muốn ra tay nữa rồi?
Những Thánh Tôn và Thiên Thần ở phía đối diện vốn không vì một câu nói này
của Khương Thành mà ra tay ngay lập tức.
Bọn họ cũng rất tò mò.
Lẽ nào Lẫm Đế và Khương Thành đã tan vỡ rồi?
Không định che chở hắn nữa sao?