lợi vỗ được vào vai Thu Vũ Tuyền.
Sau đó, cảnh tượng thảm khốc một kiếm chém hai trong tưởng tượng của mọi
người không hề xảy ra.
Chuyện này khiến khí tức đáng sợ khiến mọi người phải sởn gai ốc kia đột
nhiên biến mất.
Thu Vũ Tuyền vốn đang thất thần như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, đôi mắt
nàng cũng có thần trở lại.
“Ngươi…”
Ánh mắt nàng nhìn hắn rất phức tạp.
Bởi vì vừa rồi nàng vốn sắp vạn kiếp bất phục rồi, sở dĩ có thể tỉnh lại từ trong
sự trầm luân ấy là do cái vỗ vai tùy ý của Khương Thành.
Bị tên này vỗ một cái, ý chí của Vô Đạo kiếm đột nhiên rút như thủy triều,
nhanh chóng thu nhỏ lại.
Chuyện này khiến nàng vô cung buồn bực.
Thành ca đương nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, hắn chỉ cười tươi như hoa
like cho Thu Vũ Tuyền một cái.
“Làm tốt đấy chứ, không hổ cho ta đã xem trọng ngươi, không khiến ta thất
vọng.”
Đám người không biết chân tướng khi nghe những lời này còn tưởng hắn là
thầy chỉ dẫn của Thu Vũ Tuyền, nhát kiếm vừa rồi như có sự chỉ đạo của hắn
mà vung ra vậy.
“ha ha.”
Nghe thấy giọng điệu làm màu của tên này, Thu Vũ Tuyền chỉ có thể cười lạnh
đáp lại.
Bản thân rốt cuộc đang mong chờ gì chứ?
Nhưng mà vì sự trở lại của Khương Thành mà bầu không khí của toàn trường
cuối cùng cũng đã huyên náo trở lại.
Tất cả mọi người đều thoát ra khỏi trạng thái ngây ra ban nãy, khua tay múa
chân nước bọt văng tung tóe, nôn nóng thể hiện tâm trạng kích động của mình.
“Ôi mạnh quá đi mất!”
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Ha ha ha!”
“Thế này là chiến lực cỡ nào chứ?”
“Hóa ra chỉ cần hai người là Đại hiền giả và Thu Vũ Tuyền ra tay thôi, chúng ta
cứ nhìn là được.”
“Một kiếm tiêu diệt hết toàn bộ Thiên Dung bộ, ngươi dám tin không?”
“Mạnh, quá mạnh luôn rồi! Bây giờ ta đã có tự tin chúng ta có thể công hạ Thái
Di Diệu cảnh rồi!”
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột cũng kích động vô vàn, rất nhanh, mọi
người đã vây quanh Khương Thành và Thu Vũ Tuyền.
“Khương hiền giả, cuối cùng ta cũng đã hiểu vì sao ngươi cứ khăng khăng
muốn công đánh Thái Di Diệu cảnh rồi.”
“Có nhát kiếm này của Thu Vũ Tuyền, đừng nói đến Thái Di Diệu cảnh, dù có
là Nguyên Tiên giới cũng chẳng có ai có thể cản được!”
“Quá mạnh luôn ấy, hoàn toàn đã đánh đổ nhận thức của bọn ta luôn rồi.”
“Đó là thần thuật cỡ nào chứ?”
Thành ca còn chưa kịp dát vàng lên mặt mình thì Thu Vũ Tuyền ở một bên đã
mở miệng.
“Vô Đạo kiếm tạm thời không thể sử dụng được nữa.”
“hả?”
“Không dùng được nữa?”
“Sao có thể chứ?”
Sắt mặt mọi người thay đổi trước, rồi sau đó lại tỉnh ngộ ra.
“Uy năng của nhát kiếm vừa rồi kinh thiên động địa, chắc chắn đã trả một cái
giá không nhỏ nhỉ?”
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột an ủi nói: Thu Vũ Tuyền, ngươi đã là
tuyệt thế anh hùng của Huyền tộc bọn ta rồi.”
“Cứ lo mà dưỡng thương hồi phục trước đã, trận chiến sau này còn có Khương
hiền giả nữa mà.”
Mặt Thành ca có hơi tái xanh.
Nếu như hệ thống không có vấn đề thì hắn cũng chẳng sợ Thu Vũ Tuyền hằng
ngày nằm dài đó đâu, để tránh giành mất sportlight của bản thân.
Nhưng vấn đề là trước khi giết chết Nguyên Ly Thánh Tôn thì hắn không thể
nào hồi sinh được.
Không có Vô Đạo kiếm của Thu Vũ Tuyền thì sau này làm sao đây?
Lẽ nào phải dùng kiếm đạo hoàn mỹ?
Nhưng mà kiếm đạo hoàn mỹ thấu chi còn nghiêm trọng hơn nữa đấy!
Nhưng mà cũng hết cách, bây giờ Tiểu Huyền giới cũng không còn nữa rồi.
Hơn trăm triệu người theo sau mình để tìm đường sống, hắn chỉ có thể tiếp tục
đánh về phía trước.
Nhờ vào nhát kiếm mà Thu Vũ Tuyền cung cấp, thời gian ba ngày sau đó, phía
trước bọn họ chẳng có một tên địch nào cả.
Sau khi biết tin Thiên Dung bộ bị tiêu diệt, cả Đại Huyền giới đều ồn ào cả lên.
Bình thường hơn trăm triệu năm cũng chưa chắc có một Huyền Thánh cửu
trọng chết đi.
Đến nay mới một chốc đã chết mất mười người, đúng là đang kiểm tra sức chịu
đựng của mọi người mà.
Mà khi biết mười người đó lại cùng nhau chết trong tay của một người, hơn nữa
chỉ sau một nhát kiếm thôi, cao thủ các bộ vốn còn đang dự định sẽ tập hợp lại,
liên quân với nhau để giết sang liền phanh cả lại.
Bọn họ cảm thấy việc vây công Khí tộc nhất định phải tính kế lâu dài.
Thế là hôm nay, tộc trưởng của tám bộ tộc còn lại đều đã tập hợp cả lại với nhau
để mở cuộc họp.
Nghiên cứu làm sao để đối phó với việc tiến quân của Tiểu Huyền giới.
“Chỉ một Khí tộc cỏn con mà thôi, chỉ mìnhThiên Thắng bộ bọn ta thôi cũng có
thể đánh cho tan tác rồi, tiền đề là không được có sự tồn tại của nhát kiếm kia.”
“Chỉ cần không có sự tồn tại của Thu Vũ Tuyền thì những người khác căn bản
chẳng cần phải nghĩ ngợi.”
“Cái tên gọi là Đại hiền giả Khương Thành kia cứ phái đại hai Huyền Thánh
cửu trọng ra là có thể áp chế rồi.”
Người nói ra lời này chính là Cảnh Hồi – tộc trưởng của Thiên Thắng bộ.
Thực lực của hắn xếp trong hàng ba của hơn một trăm Huyền Thánh của cả Đại
Huyền giới.
Chỉ có điều là lời này của hắn có nói cũng như không.
Dịch Hoài – tộc trưởng của Thiên Tiêu bộ hậm hực nói: “Vấn đề là Thu Vũ
Tuyền có tồn tại, ai có thể ngăn được nàng ta hả?”
Các đại lão của Huyền tộc ở hiện trường đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Nhát kiếm đó của nàng ta ở đâu ra được vậy?”
“Thế giới này sao lại có một loại kiếm thuật không chịu nói lí lẽ đến vậy cơ
chứ?”
“Vậy e là nhát kiếm kia không phải là kiếm thuật có thể giải quyết được, có lẽ
đã liên quan đến huyền linh rồi, cũng chính là đạo của Nguyên Tiên giới bên
kia…”
“Ta từng giao phong với Thiên ma ngoại vực, thủ đoạn của bọn họ quả thực rất
kì lạ, nhưng vẫn chưa thấy ai đặc biệt được đến thế.”
“Chặn không được nhát kiếm đó thì chúng ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Khí tộc
đánh vào Thái Di Diệu cảnh thôi.”
Mọi người ào ào thảo luận, có người đột nhiên nói: “Bản thân Huyền Thần có lẽ
có thể chặn được Thu Vũ Tuyền nhỉ?”
“Huyền Thần và Thiên Đạo gắn kết với nhau, hắn đại diện cho Thiên Đạo, có lẽ
không thể trực tiếp ra tay với sinh linh đâu ha?”
“Càng huống hồ gì chúng ta cũng đâu làm gì, cứ toàn mong chờ vào lão nhân
gia hắn à?”
“Vậy ngươi đi đỡ nhát kiếm kia đi!”
Tuy bọn họ vô cùng tôn kính Di, nhưng không muốn đi tìm cái chết một cách
ngu ngốc.
Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, thương hiệp rất lâu cũng
chẳng có kết quả.
Đến cả đám đại lão còn hết cách với nhát kiếm kia chứ đừng nói gì đến những
tộc nhân Huyền tộc khác.
Những lời bàn tán liên quan đến Thu Vũ Tuyền thậm chí đã vượt qua luôn cả
chuyện hơn trăm triệu Khí tộc tiến đánh nữa.
Thậm chí đến cả mấy Thiên Thần lưu lạc đến Huyền giới cũng biết được tin tức
này.
Trong một hang động đá vôi dưới đất của Thiên Tiêu bộ, sáu Thiên Thần Tông
Quần và Sở Đìng, Phạm Tình, Quy Bình ngồi quanh lại với nhau.
“Khương Thành và Thu Vũ Tuyền?”
“Đại hiền giả của Khí tộc và Thôi Xán kim mang, ta không nghe lầm đấy chứ?”
Tông Quần huơ tay múa chân, lời lẽ sắc bén vang vọng trong hang động đá vôi,
mang theo từng hồi đáp lại.
Hang đá vôi này khá vắng, sau khi bố trí một đống cấp chế che giấu đi, trong
thời gian ngắn sẽ không bị người khác tìm được.
Ở đây cũng là căn cứ bí mật của sáu người bọn họ.
Mấy năm đến với Huyền giới này, sắc người tiếp tục chuyển hóa tiên lực thành
huyền lực, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ đã thành công dung nhập
với Huyền giới.
Bọn họ chỉ là những tiên nhân có được huyền lực, những trang bị như huyền
phác, huyền linh, huyền văn thì bọn họ không có.
Sau khi đi ra ngoài còn rất dễ bị người khác nhìn ra thân phận là “Thiên ma
ngoại vực” nữa.
Mà một khi thân phận đã bại lộ thì lập tức sẽ dẫn đến sự truy sát không ngưng
của vô số người.
Giết chết một Huyền Thánh lục trọng, không cần mất quá lâu để kinh động dẫn
đến sự vây giết của đám Huyền Thánh cửu trọng.
Mấy năm này sáu người trốn đông trốn tây, có thể nói là mỗi ngày đều sống
trong nỗi sợ bóng sợ gió.
Điều an ủi duy nhất chính là mọi người vẫn còn sống, hơn nữa còn dần tụ tập lại
được với nhau