Khương Thành chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Vừa lên tới đã lập tức bắt đầu kiểu chiến thuật hai đánh một.
Không chỉ tiên lực, pháp cảnh và linh ý mà ngay cả lực trọc và lực thiên cũng
đã ở cả hai hướng trong ngoài, đồng thời thêm cái dệt hoa trên gấm.
Bỏ ra lực Hám Thiên và thánh lực thứ hai, cùng với Kiếm đạo hoàn mỹ vô
cùng, cái này cũng coi như là thủ đoạn tấn công cao nhất của hắn rồi.
Toái Sùng Đạo Thần chẳng qua cũng chỉ là Đạo Thần sơ giai, còn không bằng
Dị Gia Đạo Thần lần trước.
Hắn ngạo mạn cho rằng đích thân mình ra tay, không nói tới lập tức giết chết
Khương Thành, ít nhất cũng có thể dồn nén hắn rơi vào thế bất lợi, sau đó mọi
người cùng xông lên là có thể bóp chết hắn.
Nhưng chỉ vừa mới khai chiến, cục diện đã lập tức trượt sang một hướng cực
đoan khác.
“Chết…”
Tiếng gào thét khản cổ của hắn đột nhiên im bặt.
Bởi vì mới chỉ qua vài giây ngắn ngủi, Khương Thành đã cắt đứt đạo hải của
hắn.
Thành công lao tới trước mặt hắn.
“Cái gì?”
“Điều này sao có thể?”
Những Tiên nhân khác ở bên cạnh sợ hãi kêu lên không ngừng, đặc biệt là mấy
vị Đạo Thần kia lại càng có vẻ mặt khó mà tin nổi.
Khương Thành hoàn toàn không dùng đến đạo tự thân, cũng không có đạo hải
vây quanh.
Cho dù hắn thần kỳ hơn nữa, có thể vượt cấp khiêu chiến thì cái này cũng quá
nhanh rồi phải không?
Và trong mấy giây bọn họ đang ngây người như vậy…
Keng!
Kỵ Khuyết kiếm thuận lợi phá bỏ cơ thể đi vào, cuồn cuộn điên cuồng tàn sát
bừa bãi, phá hỏng bên trong cơ thể của Toái Sùng Đạo Thần.
Trong nháy mắt đã lấy đi tất cả sức sống của hắn.
Đường đường là Đạo Thần mà đã ngã xuống như vậy.
Khương Thành cũng không kịp thu chiến lợi phẩm đã tiếp tục rơi vào trong biển
người.
Những Đạo Tôn và Chí Tôn còn lại của Thất Hàn Thành lại xông tới.
Bởi vì hiện trường vô cùng hỗn loạn, thậm chí những người này cũng không
nhận ra được Thành chủ của mình đã chết.
Bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc Đạo Thánh bị giết, Thành chủ
dẫn mọi người cùng nhau báo thù.
“Giết!”
“Giết hắn đi!”
Đại chiến kịch liệt lại nổi lên một lần nữa.
Xùy!
Nhìn những bóng dáng ngã xuống, lại thấy Khương Thành dữ dội xung phong
liều chết trong đám người, rất nhiều người ở hiện trường phải hít vào khí lạnh.
Quả thực bọn họ không dám tin vào hai mắt mình.
Ở trước đó không lâu, bọn họ vẫn còn coi Khương Thành là một tôm tép nhãi
nhép không biết tự lượng sức mình.
Cảm thấy đại quân quá cảnh có thể dễ dàng bóp thành những mảnh vụn giống
như cỏ dại trên đường vậy.
Nào ngờ chiến cục lại biến thành như vậy.
“Đây… Rốt cuộc là quái vật gì vậy?”
Có người lẩm bẩm tự nói.
Có người ánh mắt đờ đẫn.
Có người gương mặt thất thần.
“Chém giết Đạo Thần không ngờ lại dễ dàng như vậy, chuyện này không phải
mà…”
“Là Thu Vũ Tuyền sao? Chẳng lẽ Thu Vũ Tuyền biến hóa thành thân nam nhi?”
“Không, đây không phải là Thu Vũ Tuyền!”
“Nàng vẫn còn đang ở Vương triều Tinh U, hơn nữa nàng cũng không trụ nổi
khi nhiều người ra tay cùng một lúc như vậy.”
“Thu Vũ Tuyền chiến đấu cần người của Thiên tộc trợ giúp, nhưng nhìn qua
người này vốn không cần như vậy…”
“Rốt cuộc hắn là ai?”
“Tại sao đột nhiên lại xuất hiện người như vậy chứ?”
Tiêu Hỗn và mười mấy tên người quen cũ đã lặng lẽ rời khỏi nơi đó rồi.
Bọn họ vốn rất tin tưởng Thành ca nhưng cũng bị lực chiến đấu phi nhân tính
này hù dọa.
Đạo Thần dẫn đội đứng đầu môn phái bị một người đánh cho tan tác, con mẹ nó
cái này là điều con người có thể làm được sao?
Không hổ danh là Khương chưởng môn mà!
Uy phong năm đó không hề suy giảm.
Chúng ta vẫn nên dựa theo sự dặn dò của hắn, cách xa một chút đi, tránh bị đợt
sóng này cuốn đi.
Sau khi những người này xuyên qua được, phần lớn cảnh giới cũng không cao.
Chỉ có hai người là Đạo Thần.
Đương nhiên hai người này sẽ không ra tay với Khương Thành, lúc này cũng đã
lặng lẽ rút lui về phía sau giống như trước đó.
Nhưng ba tên Đạo Thần sơ giai khác cùng với một gã Đạo Thần trung giai lại
không rút lui.
“Không thể ngồi xem tiếp tục như vậy được!”
“Phải hợp lực diệt trừ người này, nếu không chắc chắn sẽ trở thành tai họa lớn!”
“Không thể mặc kệ một Thu Vũ Tuyền khác tồn tại!”
“Tất cả tiến lên!”
“Tất cả cùng nhau tiến lên!”
Bốn Đạo Thần chia làm bốn phương tám hướng, đồng thời lao về phía Khương
Thành.
Cùng lúc đó, hơn hai mươi ngàn môn đồ bọn họ mang theo phía sau cùng với ba
ngàn tên cao thủ tinh nhuệ của những môn phái khác cũng cùng nhau phát động
tấn công về phía Khương Thành.
Giờ phút này, đất trời sụp đổ nhật nguyệt mờ mịt, không gian vững vàng cũng
đang than khóc chấn động kịch liệt.
Đến mức ở xa xa phía sau, ba vị Thân vương và bốn vị Chủ tướng của Thiên tộc
đều kinh ngạc nhìn về phía này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên kia là phương hướng của quân địch Tiên tộc tới sao?”
“Bọn họ gặp phải kẻ địch hùng mạnh nào à, tại sao lại đánh nhau trước như
vậy?”
“Tại sao lại đánh kịch liệt như thế chứ?”
“Chẳng lẽ là hữu quân của những chiến khu khác ở xung quanh tới đây trợ giúp
rồi sao?”
“Không thể nào, bọn họ cũng có nhiệm vụ phòng ngự của riêng mình, hơn nữa
hành động lớn như vậy làm sao có thể không báo trước chứ?”
“Vậy còn có thể là ai, dù sao cũng không phải là nội chiến bên trong Tiên tộc
đâu nhỉ?”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương đều cảm thấy khó hiểu.
Mà trăm mấy ngàn Thiên tộc ở xung quanh cũng đột nhiên bàn tán xôn xao.
“Ta nhớ vừa rồi người đó đã đi ứng chiến với đại quân của Tiên tộc rồi, không
phải là hắn chứ?”
“Ngươi nói đùa gì vậy, hắn còn sống đến bây giờ?”
“Hơn nữa hắn có tài đức gì chứ, có thể chịu được trận chiến công kích lớn như
vậy sao?”
“Ta dám đánh cược, bên phía Tiên tộc chắc chắn đã gặp phải một quân đoàn có
thực lực còn mạnh hơn chúng ta.”
“Nếu không chính là gặp phải cường giả ở cấp bậc Nguyệt Ảnh Hoàng và Quốc
sư, bằng không sẽ không đến nỗi bị đánh cho thành như vậy, đến bây giờ cũng
không dừng.”
Nghe bọn họ bàn tán, Chân Anh Vương âm thầm thở dài.
Hắn biết, đây chính là Khương Thành đang đại chiến cùng bên đó.
Bởi vì trước đây hắn đã từng tận mắt nhìn thấy hai lần.
Chẳng qua là kẻ địch lần này còn mạnh hơn gấp mấy lần so với trước đó…
Đừng nói là Khương Thành, mặc dù đổi thành Nguyệt Ảnh Vương tới đây, một
thân một mình cũng không chống đỡ được đúng không?
Suy đoán của hắn không sai.
Một mình Khương Thành quả thật không chống đỡ được.
Lúc trước có thể đứng vững dưới sự bao vây tấn công của nhiều Đạo Thánh và
Đạo Tôn như vậy là do dùng Thiên Hồn quấy nhiễu đối phương, đồng thời sử
dụng lực trọc làm hao mòn tấm bình phong công kích, ngoài ra còn có lực
Thiên địa kìm hãm lại.
Dù vậy, cuối cùng lực trọc của hắn cũng bị đánh xuyên qua và bị thương.
Cách làm như vậy dù sao cũng đã là giới hạn.
Lúc này hắn đối mặt với bốn Đạo Thần, gần ba trăm tên Đạo Thánh, ngoài ra
còn có hơn hai mươi ba ngàn tên Đạo Tôn và Chí Tôn.
Đội hình như vậy, cho dù Đạo Thần cao cấp bên phía Tiên tộc cũng không thể
một mình chịu đựng được.
Khương Thành cũng không thể giống như trước đây.
Một làn sóng lửa của hơn hai mươi ngàn người tập trung lại, mới qua ba giây
hắn đã thực sự chết không còn lại gì cả.
Lần bị giết này đã nằm trong dự đoán của Thành ca.
Hắn biết mình không trụ được.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.
“Tinh! Kí chủ đã bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh.”
“Tinh! Kí chủ giành được năm phút gia tăng tức giận.”
Tức giận?
Tức giận cái gì?
Rất nhanh Khương Thành đã liên tưởng đến một thứ gì đó, nhất thời không còn
sức lực than thở rồi.
Chẳng lẽ kéo căng thanh tiến độ tức giận là có thể phóng đại chiêu sao?
Cái đó hình như cũng không còn tác dụng nào cả.
Đối mặt với làn sóng lửa tập trung của hơn hai mươi ngàn người, bản thân mình
vốn không có cơ hội để tức giận, sẽ lại bị giết chết một lần nữa.
“Tinh! Kí chủ đã hồi sinh.”
Trong giây phút sống lại đó, Khương Thành lập tức mở ra ẩn thân.
Bởi vì vị trí hồi sinh này thật sự quá nguy hiểm.
Hơn hai mươi ngàn đại hán vây quanh bốn phía, ngay khi vừa xuất hiện sẽ lại bị
đánh hội đồng.
Hắn sợ cái khoảnh khắc hồi sinh đó chính mình không chống đỡ được.