ngừng lấy căn nguyên mộng đi quấy nhiễu làm trì trệ thế tấn công của Vân
Đình, chỉ sợ hai vị Đạo Thánh Chí Nguyên và U Hoàn chẳng mấy chốc đã bị
chém giết.
Vân Đình Đạo Thánh quá mạnh mẽ.
Nhân vật có tư cách còn cổ lão hơn cả mấy vị Thiên Đế, đơn giản mà nói chính
là ở cảnh giới này mà thành giả.
Thực lực của hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán của tất cả mọi người
lúc ban đầu.
Chí Nguyên Đạo Thánh ở trong ba người, lúc này chỉ cảm thấy ý nghĩ lúc trước
của bản thân thật ngây thơ.
Lúc đó hắn còn trông cậy dựa vào tổ đội Thiên Huyền Đồ là có thể liệt sát toàn
trường.
Bây giờ nghĩ lại, tổ đội bảy người bọn họ cho dù có không đụng vào Thu Vũ
Tuyền và Khương Thành, đụng vào Vân Đình Đạo Thánh thì có thể thắng hay
không?
Không chừng bảy người sẽ bị hắn xử lý từng người một đến hơn nửa.
Xuất sư chưa liệp thân đã chết trước, chưa kịp thi triển thực lực của Tịch Phong
Đạo Thánh.
Nếu như không bị Thu Vũ Tuyền chém giết, rất có thể cũng là một hố to siêu
cấp.
Nước của đại hội Thông Thần này thực sự là quá sâu rồi.
Trông cậy vào việc có được Bí Bảo tạm thời là có thể thắng hoàn toàn là chuyện
viển vông.
Mà đối với vô số tiên nhân bên ngoài mà nói, đây mới là đại hội Thần Thông
mà bọn họ tưởng tượng lúc ban đầu.
Lúc Đạo Thánh và Đạo Thánh đứng đầu giao chiến kịch liệt.
Chỉ là đến giờ quá muộn.
Khương Thành bên này chẳng mấy chốc đã chiến đấu xong, nhanh nhẹn dứt
khoát chém giết Đạo Thánh kia ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn lại không ngừng tiến đến để giết Vân Đình Đạo Thánh ở bên
này.
Kế hoạch của Mộng Ngột Đạo Thánh cũng không phải muốn giết chết Vân
Đình, chỉ cần Khương Thành bên này xử lý được một người, để chừa ra vị trí
cho Chiến Đế là được rồi.
Có điều Khương Thành vừa gia nhập, lập tức đương đầu chính diện với Vân
Đình Đạo Thánh, ngăn chặn tất cả thế tấn công của hắn lại.
Để áp lực của hắn và đám người Chí Nguyên Đạo Tôn biến mất trong nháy mắt.
Cơ hội diệt địch như này không có lý gì mà lại bỏ qua.
Thế nên, hắn cũng tiếp tục bao vây tấn công tiếp.
“Đáng ghét!”
Một mình Khương Thành cũng không thua mình, lại thêm ba người nữa, sao mà
Vân Đình chịu đựng được chứ.
Bây giờ hình như chỉ có một con đường sống hiện ra ở trước mắt hắn, đó chính
là liều mạng bị thương giết ra khỏi vòng vây, sau đó nhận thua thoát ra khỏi
Thiên Đạo Bí Cảnh, từ bỏ đại hội lần này.
Nếu không thì sẽ bị Khương Thành giết chết, vậy thì chính là thân tử đạo tiêu.
Nửa phần trước Vân Đình cơ bản đều nhất trí.
Hắn liều mạng bị thương, đi theo Chí Nguyên Đạo Thánh giết ra một con đường
sống.
Nhưng nửa phần sau, hắn lại làm một lựa chọn khác.
Vị trí Thần Quân há có thể từ bỏ như vậy?
Lúc này trong sân ngoài Khương Thành, Lăng, Mộng Ngột, Chí Nguyên, U
Hoàn ra thì còn bốn vị Đạo Tôn nữa.
Thêm cả hắn nữa tổng cộng là có mười người.
Sáu danh ngạch, đáng giá để đánh cược một lần.
Hắn lực chọn tin tưởng số mệnh của mình, nhận định rằng chính mình đã có ba
Thần Hoàn Ẩn.
Vị Đạo Thánh lâu năm này tràn đầy quyết đoán, vừa mới xông ra vòng vây, đã
kinh hô và hét chói tai ở ngay trong sân thẳng tắp bay lên tận Thông Thần Đài.
Ngay sau đó, thân hình của hắn liền biến mất ở trong đó.
Trên màn trời, tên của Vân Đình Đạo Thánh tỏa ra kim quang sáng lóng lánh.
Thế nhưng hắn lại thật sự cược thắng rồi, trở thành vị Thần Quân rồi.
Ở bên ngoài là một trận xôn xao nhốn nháo, vì Thần Quân mới xuất hiện mà
rung động.
Mấy vị Đạo Tôn ở bên trong sân lại liên tục thở dài.
Nếu như Vân Đình thất bại, vậy thì còn thừa lại sáu danh ngạch, không chừng
bọn họ cũng có thể đi theo quẹt một cái.
Bây giờ Vân Đình thành công rồi, danh ngạch ở trong ngoài còn lại cũng chỉ
còn năm người.
Ngược lại Thành ca lại không hề tỏ ra thất vọng tí nào.
Dù sao thì Vân Đình quả thực vừa có tư cách lại vừa có thực lực.
Mà toàn bộ quá trình hắn phải hoàn thành việc “thuê mướn” của Lăng, lại dạy
dỗ Thu Vũ Tuyền một chút, thuận tiện thì giả bộ làm màu.
Những mục tiêu này cơ bản đều đã hoàn thành.
Những người khác ai trở thành Thần Quân hắn cũng không quan tâm.
Mộng Ngột Đạo Thánh ở bên cạnh cũng không muốn đêm dài lắm mộng.
Hắn trực tiếp ở trên vòng tròn Đạo Khí của mình lạnh lùng nhìn xuống bốn gã
Đạo Tôn.
“Năm danh ngạch, năm người chúng ta đều có.”
“Các ngươi có thể rời đi rồi!”
Bốn vị Đạo Tôn vừa tức vừa giận, cuối cùng lại dành sự chú ý trên người
Khương Thành.
“Khương Thủ Tọa, ngươi giúp bọn ta đi!”
“Đúng vậy, những Đạo Thánh này quá đáng giận, ỷ vào thực lực mà ức hiếp
chúng ta, quả thực là cả người cả thần đều căm phẫn.”
“Là Đạo Tôn, chúng ta chỉ hy vọng trông chờ ngươi chủ trì công đạo.”
“Đúng thế đúng thế, ngươi lại là ánh sáng của Đạo Tôn, chúng ta là cùng một
trận doanh mà! Để bọn ta cùng đến đánh tan hết tất cả mấy vị Đạo Thánh kia
đi.”
Bọn họ vẫn còn suy nghĩ khá tốt đẹp.
Thực lực của Khương Thành mạnh như vậy, sức lực của bản thân hẳn là cũng
có thể đánh tan được toàn bộ ba người Đạo Thánh Mộng Ngột, Chí Nguyên, U
Hoàn.
Nếu là như vậy, chẳng phải sẽ trống mất ba vị trí danh ngạch rồi?
Bốn người kia thì còn có hy vọng to lớn đạt được vị trí Thần Quân.
Nghe được những lời này của bọn họ, đám người Mộng Ngột Đạo Thánh và
Chí Nguyên Đạo Thánh suýt chút nữa đã phun ra máu.
Con mẹ nó, sớm biết vậy thì từ lúc bắt đầu đã giết chết bọn họ luôn cho rồi.
“Khương Thủ Tọa, dù sao thì ngươi cũng không thể làm như vậy được.”
“Bọn ta vừa mới liên thủ chiến đấu, lúc trước khi Ma Kiền và Vân Đình khoe
oai, ta cũng không có…”
Khương Thành khoát tay áo.
Hắn cười tủm tỉm nhìn về phía mấy vị Đạo Tôn.
“Các ngươi muốn làm Thần Quân?”
Có người giống như bắt được cọng rơm cứu mạng liền vội vàng gật đầu.
“Vậy các ngươi nên dựa vào thực lực, dựa vào sức lực của chính mình, sao có
thể chỉ trông chờ vào ta được?”
“Được ta đưa lên, nhưng cho dù các ngươi thật sự lên làm Thần Quân thì cũng
không thể làm mọi người nể phục không phải sao?”
Hắn với bốn vị Đạo Tôn vô thân vô cố, với Mộng Ngột Đạo Thánh cũng không
oán không thù, hà cớ gì chứ?
Huống hồ không lâu trước đây lúc Bạch Niết Tinh Chủ nhảy ra gây chuyện,
mấy người kia vẫn còn đi theo làm chứng và bênh vực.
Thành ca không có tự trọng mới có thể đi giúp bọn hắn.
Cái gì mà ánh sáng của Đạo Tôn, thế gian này nhiều Đạo Tôn như vậy khi nào
thì đã thành người một nhà rồi?
Bị hắn cự tuyệt, bốn gã Đạo Tôn vô cùng không cam lòng.
Có người sắc mặt đã vặn vẹo bóp méo hết cả lên.
Bọn họ chỉ vào Lăng lớn tiếng nói: “Vậy còn nàng? Nàng cũng không dựa vào
thực lực của mình? Nếu ngươi có thể mang theo nàng tại sao lại không thể
mang theo bọn ta?”
“Đúng thế, mang thêm một hai người thì làm sao?”
Khương Chưởng Môn suýt chút nữa thì bị chọc cười.
Thành ca cũng thật sự không ngờ được ở trong Nguyên Tiên Cảnh cũng sẽ bị
đụng phải bị cuỗm mất đạo đức.
“Nàng trả thù lao.”
“Nếu các ngươi đều có thể cho ta hai kiện Đạo Khí, Đạo Giáp, với bí bảo
thượng phẩm, v.v…. bát giai, vậy thì ta có thể mang theo các ngươi nhưng phải
tuyệt đối nghiêm túc.”
Nói xong hắn cười híp mắt lại chà chà đầu ngón tay.
“Ha ha ha ha ha!”
Mộng Ngột Đạo Thánh ở bên cạnh cười to vui sướng.
“Đúng đúng đúng, các ngươi có bản lĩnh cũng trả thù lao cho Khương Thủ Tọa
đi!”
“Thật muốn lấy Đạo khí bát giai và Bí bảo thượng phẩm, và ta thì cũng tự nhận
thấy không may thì như thế nào?”
U Hoàn Đạo Thánh bĩu môi, lạnh lùng chế giễu: “Lúc trước các ngươi đi theo
mắng Khương Thủ Tọa, bây giờ lại không chịu trả giá đắt, còn muốn hắn phải
đấu một trận với chúng ta, vậy thì thành toàn cho các ngươi…”
“Cảm thấy chuyện tốt ở trong đời này đều bị các ngươi chiếm rồi.”
Bốn vị Đạo Tôn cô cùng không hài lòng, cũng không dám phản bác.
Cuối cùng thì mấy người cũng ngước mắt lên nhìn Thông Thần Đài!
Còn lại chín người nhưng chỉ có năm danh ngạch!
Vân Đình Đạo Thánh liều mình như thế một phen cũng không phải không có hy
vọng.
Thế mà, ý niệm trong đầu của bọn họ vừa mới lên cùng nhau đã bị Chí Nguyên
và U Hoàn ngăn chặn rồi.
“Hoặc là lăn ra ngoài, hoặc là bị bọn ta giết ra ngoài.”
“Thông Thần Đài, các ngươi đừng nghĩ đến muốn xông lên lại nữa.”
Lỡ như bốn người xông vào hai ba người, vậy thì những người còn lại thật là
phiền phức.
“Các ngươi dựa vào cái gì?” Bón vị Đạo Tôn vừa tức vừa vội.
“Dựa vào thực lực!”
Mộng Ngột Đạo Thánh nói xong câu đó liền trực tiếp ra tay