Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Bạch Vi bây giờ đã không còn bài xích Thành ca nữa.

Nghe vậy cười hi hi, cởi bỏ lớp ngụy trang.

“Ngươi xem ta là ai?”

Nhìn thấy hình dáng thật của nàng, Thành ca ngây ra.

“Ơ, sao lại là ngươi?”

Đây không phải là cô em Thư Bạch Vi đụng phải đầu tiên lúc mới vào bí cảnh

này sao?

“Đương nhiên là ta rồi, bất ngờ không ngạc nhiên không?”

Thành Ca không hề tỏ ra kinh ngạc.

Bất ngờ thì quả thực là rất nhiều.

“Ngươi giả mạo làm Cô Nguyệt Tâm Cơ làm gì? Chơi ta sao? Cô Nguyệt Tâm

Cơ thật đâu?” hắn mông lung hỏi.

“Ai giả mạo chứ?”

Thư Bạch Vi nhìn hắn một cái, lại chủ động kéo tay hắn, cười dịu dàng nói: “Ta

chính là Cô Nguyệt Tâm Cơ thật!”

Ngươi chính là Cô Nguyệt Tâm Cơ?

Thành Ca cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Hắn nhìn đám người Thương Hư và Bạch Vô Khải ở bên cạnh.

Mọi người đều gật đầu với Thành Ca tỏ ý xác nhận không hề sai.

Hiển nhiên, bọn họ sớm đã biết hình dáng thật và tên thật của Cô Nguyệt Tâm

Cơ rồi.

Thư Bạch Vi vẫn đang chê cười hắn: “Ngươi căn bản không nhận ra ta, còn nói

cái gì bạn đời của ta, cũng không biết xấu hổ!”

“Có điều bây giờ… ta cảm thấy ngươi thật ra cũng rất tốt, thật sự có hơi bị

ngươi cảm động rồi phải làm sao?”

Phải làm sao?

Làm sao cái gì?

Sao ta biết làm sao?

Thành Ca sắp sụp đổ rồi.

Cảm giác bản thân bộn rộn nửa ngày trời, cuối cùng bận với sai người rồi?

Thư Bạch Vi cũng rất ngượng: “Ngươi nói ngươi muốn tìm Cô Nguyệt Tâm Cơ,

kết quả người đầu tiên gặp phải khi đến đây lại thật sự chính là ta.”

“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây chính là ý trời rồi?”

Đám người Bạch Vô Khải và Thương Hư Đại Đế ở bên cạnh mặc dù nghe

không hiểu lắm, nhưng cũng lập tức tỏ ra đồng tình.

“Đúng thế, đây chính là ý trời!”

“Duyên phận của các ngươi đã được định sẵn!”

“Ha ha, hóa ra bạn đời này của các ngươi là đến với nhau như vậy sao?”

“Đây thật sự là một đoạn thoại hay….”

Những lời chúc phúc tốt đẹp của mọi người không ngừng tuôn ra, Thành Ca

khóc không ra nước mắt.

Hắn rất muốn nói thật ra ta tìm nhầm người rồi.

Nhưng như vậy thì lộ ra bản thân có chút đần độn, tổn hại đến hình tượng anh

minh thần vũ mà không dễ dàng gì mới dựng lên được.

Hơn nữa, Thư Bạch Vi xinh đẹp theo một cách kì lạ đã bị hắn cảm động rồi.

Bây giờ hắn đối mặt với hai sự lựa chọn.

Nói ra chân tướng, sau đó rời xa nàng?

Che giấu chân tướng, đâm lao theo lao?

Thành Ca lòng ôm cả thế giới, không cần suy nghĩ cũng biết mình nên chọn cái

nào.

“Ha ha ha, thật ra ta mới đầu đã biết ngươi là Cô Nguyệt Tâm cơ rồi.”

Hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, mang tâm trạng phức tập ôm sát cái eo nhỏ

của Thư Bạch Vi, buộc phải kéo lại sự tự tôn cho bản thân.

“Chỉ là ta cố ý giả vờ không biết thôi, bị ta lừa rồi đúng không?”

“Cái gì?”

Thư Bạch Vi ngạc nhiên: “Hóa ra ngươi sớm đã biết rồi à?”

“Đương nhiên rồi, nếu như ta đến cả ngươi trông như thế nào cũng không biết,

sao có thể nói đùa là bạn đời của ngươi chứ?”

Thư Bạch Vi giời mới “tỉnh ngộ”, hóa ra hắn thật ra sớm đã biết ta rồi.

Sự nghi ngờ cuối cùng của nàng cũng bị đánh bay.

“Cho nên ngươi sớm đã chú ý đến ta rồi sao?” Nàng mừng rỡ hỏi.

Thành Ca hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, mặc dù chưa

từng gặp mặt, nhưng lại như thân thiết đã lâu.”

“Vậy ngươi có đúng là đặc biệt xuống cứu ta không?”

Thành Ca nghiêm nghị gật đầu: “Đúng thế, chính là vì nàng!”

Trái tim của Thư Bạch Vi sắp tan chảy rồi, sau cùng nàng lại hỏi một câu: “Ta

rốt cuộc hấp dẫn ngươi ở điểm nào chứ, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc,

ngươi đã đối tốt với ta như vậy.”

“Tất cả của nàng.” Thành ca cho nàng một đáp án tiêu chuẩn.

“Oa!”

“Tình cảm cảm động trời đất!”

“Khương Hiền giả thật sự quá yêu Thư cô nương rồi, ngưỡng mộ quá…”

Những người khác ở bên cạnh liên tục vun xới cho hạt giống này.

Thành Ca bận rộn lấy lòng nhưng cũng không hề rơi mất lý trí, hắn đã hỏi một

vấn đề quan trọng.

“Các ngươi có từng gặp Lam Đề chưa?”

Hắn sẽ không quên mục đích ban đầu của lần đến Huyền Giới này.

“Lam Đề?”

Đám người Bạch Vô Khải và Thương Hư Đại Đế vẻ mặt mông lung, hoàn toàn

không nhớ ra người này.

Thành Ca cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Hắn nhắm đôi mắt lại cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của Lam Đề, sau đó khởi

động Huyền Văn Họa.

Nhưng nhìn không trung đó, rõ ràng không có bút vẻ đang động đậy, lại có một

bức ảnh người đã dần dần thành hình.

Sau một lát, một bức bức tranh giống với Lam Đề đến 90% cuối cùng cũng xuất

hiện trước mặt mọi người.

Nhìn thấy bức chân dung này, Thương Hư Đại Đế và Thư Bạch Vi vẫn rất mông

lung.

Nhưng Bạch Vô Khải lại không kìm được mà kinh ngạc reo lên.

“Đây không phải là Lam Vụ Điện chủ sao?”

“Ngươi biết sao?” Thành ca vui ra mặt.

“Biết chứ, đây là một vị tuyệt thế thiên tài của Bạch Huyền tộc mấy chục triệu

năm trước phi thăng, Hồn Phách Thiên Giai Thượng phẩm, tốc độ phi thăng cực

nhanh, ta ấn tượng rất sâu sắc.”

Bạch Vô Khải nhớ lại một chút: “Thứ mà nàng tu luyện là một loại Huyền Văn

Vu cực kỳ hiếm gặp.

“Đúng đúng đúng chính là nàng!”

Khi Thành Ca nghe thấy Huyền Văn vu, hắn lập tức chắc chắn thân phận.

Lần này tuyệt đối sẽ không sai nữa.

Thứ mà Lam muội tu luyện chính là Vu thuật!

Không ngờ rằng, nàng vậy mà lại giống mình, lựa chọn thân phận giả trà trộn

vào Huyền tộc.

Không hổ là người một nhà mà!

Hắn đột nhiên lại ngạc nhiên: “Nếu như nàng đang ở Bạch Huyền tộc? Vậy sao

ta chưa từng gặp nàng?”

Khương Thành Đại Hiền giả đã rất nổi tiếng ở Huyền Giới rồi.

Đặc biệt là Hiền Giả Cung còn nằm ở ngay bên cạnh Thần Điện của Bạch

Huyền tộc, Lam Đề rất dễ dàng có thể nghe thấy tên của ta.

Bạch Vô Khải mang theo tiếc nuối lắc đầu: “Nàng đã mất tích từ bốn triệu năm

trước rồi.”

“Mất tích?”

“Đúng thế, ấn tượng của ta với nàng rất sâu sắc.”

Bạch Vô Khải nói: “Lam Vụ Điện chủ bình thường hình như luôn tìm kiếm gì

đó, phần lớn thời gian đều không ở lại tu luyện ở trong Thần Điện, mà đi khắp

nơi thăm dò.”

“Tất cả bí cảnh, những nơi nguy hiểm từ tầng hai đến tầng sáu ở Huyền Giới,

gần như đều lưu lại vết tích của nàng.”

Khi lần cuối cùng mạo hiểm, nàng cũng không bao giờ quay lại nữa, ai cũng

không biết nàng đã đi đâu.”

Thành ca vội hỏi: “Vậy lần cuối cùng nàng mạo hiểm ở đâu?”

Bạch Vô Khải lại nhớ lại: “Tầng thứ năm, hướng Tây Nam, ngoài đó ra ta cũng

không rõ nữa. Nàng dù sao cũng là Điện chủ Đế Huyền cảnh, hành động của

mình không cần phải báo cáo với ta.”

Nói đến đây, hắn đã kịp phản ứng.

“Lam Vụ Điện chủ này cũng là người Dị Giới?”

Thành ca gật đầu: “Đúng rồi, nàng là bạn tốt của ta trước đây.”

Xem ra sau này lại phải trở về Huyền Giới tiếp tục tìm rồi.

Còn về trước mắt…

Nếu như Lam Đề đã không ở đây nữa, vậy thì đánh sớm kết thúc sớm chút.

“Các ngươi muốn lấy lại phân hồn có đúng không?”

Mấy người vội vàng gật đầu lập tức.

“Đúng rồi đúng rồi.”

“Làm phiền Khương Hiền giả rồi!”

“Khương Hiền giả là người tốt…”

“Khương đạo hữu hồng phúc tề thiên!”

Thành ca khoát tay: “Đừng cảm ơn ta vội, ta cũng không biết phân hồn của các

ngươi đang ở đâu, có điều dựa theo quy luật, có lẽ là ở trong một không gian

thần bí nào đó ở tầng thứ tư của núi Tứ Phương.”

“Muốn tìm phân hồn về, quan trọng vẫn là dựa vào bản thân các ngươi.”

“Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi vào núi Tứ Phương, trực tiếp lục soát núi!”

Lục soát núi?

Vẻ mặt mọi người thay đổi, lộ ra sắc mặt kinh sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK