Sự yếu ớt của bản thân lực băng khiến họ hiểu được ở đây không thích hợp để
phát huy thực lực của họ.
Vì vậy ba người liều mạng đột phá vòng vây từ phía sau.
Muốn dời chiến trường đến phạm vi phía sau Băng giới.
Ở đó họ có thể lại liên lạc được với căn nguyên băng, thi triển ra thực lực vốn
có của Đế Cảnh thất trọng.
Nơi đó cách họ chỉ có một ngàn dặm.
Đối với bất kỳ một Đế Cảnh nào đều chỉ cần chớp mắt là tới ngay.
Nhưng lúc này họ lại không thể qua nổi, vì Khương Thành không cho họ cơ hội
đó.
Huyền văn không gian cắt đứt con đường ngàn dặm thành vô số phần.
Sau đó sắp xếp lại một lần nữa, khiến cho không gian bên trong rối loạn hoàn
toàn.
Ảo cảnh mà huyền văn huyễn tạo ra càng khiến họ không thể tìm được phương
hướng chính xác.
Bất kể có bay thế nào cũng vẫn xoay quanh tại chỗ.
Hơn nữa ảnh hưởng tiêu cực từ một loạt các huyền văn trì hoãn giam cầm làm
cho ba người khồng ngừng hãm sâu vào, không thể thoát ra được.
Nếu ở Băng giới họ có thể dựa vào uy năng mạnh mẽ mà căn nguyên băng đem
lại, dễ dàng đánh tan những huyền văn này.
Nhưng lúc này họ không làm được.
Họ chỉ có thể để mình bị mài mòn từng chút một, dần đi đến đường cùng.
Đến cuối cùng, vì bảo toàn mạng sống ba người đành xin tha.
“Ngươi không thể giết bọn ta được.”
“Băng cung sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Dừng tay…”
Họ hối hận rồi.
Có công lao gì đâu, đây là đang tự tìm đường chết.
“Nói cứ như không giết các ngươi thì Băng cung sẽ bỏ qua cho ta ấy.”
Khương Thành chẳng những không lay động tí nào mà còn tăng cường thế
công.
Cho nên cuối cùng, hắn lần lượt chém hết ba tên Đế Cảnh thất trọng trước ánh
mắt của mọi người.
Chiến đấu vừa kết thúc, hắn lại thành thạo đi thu hồi chiến lợi phẩm.
Chân khí tam giai Đoạn Lăng mới dùng được một lần từ lúc vào tay hắn đã vinh
quang rớt hạng.
Lần này hắn nhặt được chân khí tứ giai Hàn Sát.
Hắn còn lấy được hơn ba mươi triệu Ngân nguyệt băng phách từ trên người ba
kẻ này.
Phải biết lần trước sau khi trải qua trận chiến Phi Tuyết vực, hắn cũng chỉ thu
được có hơn một triệu thôi.
Vốn còn đang lo thiếu tài nguyên thăng cấp, giờ thì ổn quá rồi, những tên này
đã chủ động xua tan nỗi lo về sau giúp hắn.
Về phần tài nguyên khác, hiện tại hắn chưa có thời gian xem hết, chỉ đành cất đi
trước sau đó hoán đổi từ từ.
Bận rộn xong, hắn mới đứng dậy nhìn khắp nơi.
Vừa nhìn hắn đã sững người ra.
Chỉ thấy những người khác đứng cách hắn thật xa, ai nấy đều mang đầy sự đề
phòng và hoảng sợ.
Chỉ một ánh mắt của hắn quét qua, rất nhiều người đã cuống quýt lùi về phía
sau.
“Khương, Khương Thành, ngươi đừng có làm càn.”
“Nãy bọn ta không hề chọc đến ngươi.”
“Đúng đúng! Bọn ta không phải người của Băng cung, không có thù gì với
ngươi hết, không phải kẻ địch của ngươi đâu.”
Rất nhiều người vừa lùi về sau vừa dự định chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất thoát
khỏi khu vực trống này bất cứ lúc nào.
Họ cũng đã nhìn ra.
Ở khu vực này, Khương Thành chính là vương giả.
Nơi không có căn nguyên băng thì người dị giới như hắn sẽ không chịu thiệt.
Sợ rằng không phải Đế Cảnh bát trọng thì chẳng thể trừng trị nổi hắn.
Đối mặt với tình huống này, tất nhiên là họ sợ rồi.
Một khi thấy tình hình không ổn, không chừng tất cả sẽ rời khỏi khu vực trống
này.
Khương Thành tất nhiên sẽ không giết họ, cũng không đuổi họ đi.
Kẻ đáng chết vừa nãy đã giết hết rồi, còn lại cũng chỉ là người qua đường thôi.
Vả lại nếu không còn ai ở đây thì sau đó hắn lên thang băng còn ai trông thấy
nữa.
Làm màu mà không có khán giả cũng như áo gấm đi đêm vậy, chẳng có gì thú
vị hết.
Vì vậy hắn nhướng mày, tỏ vẻ không vui nói: “Các ngươi nói gì thế, coi
Khương mỗ là dạng người gì?”
“Ta cũng đâu phải người xấu đâu, thân thiện như ta sao có thể độc chiếm thang
băng không cho mọi người vào được?”
“Ta không làm chuyện như vậy được.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ủa chẳng lẽ ngươi là người tốt chắc?
Nãy ngươi giết người còn không thèm chớp mắt, chẳng biết thân thiện ở đâu ra
nữa.
Nhưng lời Khương Thành nói đúng là thay đổi hoàn toàn hình tượng của hắn
trong lòng mọi người.
Rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ, tên dị giới này cũng lịch sự ghê.
Cung Tình bên cạnh cũng mang cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Khương chủ công cuối cùng cũng làm được một chuyện hợp với tâm ý của
nàng.
Nếu cứ thế này đã chẳng hút lắm kẻ thù như vậy.
“Được rồi, mọi người cứ làm việc mình đi, ta đi thăng cấp trước đây.”
“Mấy ngày nữa lại lên thang băng.”
Dứt lời, Khương Thành mang Cung Tình theo tìm một nơi yên tĩnh, móc ngân
nguyệt băng phách ra, lại bắt đầu quá trình luyện hóa nhanh chóng.
Lần này không ai dám giễu cợt hắn nữa.
Thậm chí họ còn khách sáo nịnh bợ vài câu.
“Ha ha, vậy chúc Khương tiền bối mã đáo thành công.”
“Chúc ngươi tu luyện thuận lợi.”
“Bọn ta mỏi mắt mong chờ.”
Dù sâu trong nội tâm, họ vẫn cảm thấy Khương Thành chỉ đang nói xằng bậy.
Thực lực ngươi có mạnh nữa thì cũng chỉ là Đế Cảnh tam trọng hậu kỳ mà thôi.
Sao có thể đột phá hai đại cảnh giới chỉ trong vài ngày được.
Tu luyện không có bình cảnh chắc.
Những suy nghĩ này đã hóa thành kinh ngạc chỉ trong thời gian rất ngắn.
Tốc độ luyện hóa của Khương Thành quá nhanh.
Bởi thần hồn và trình tự quy tắc đã vượt ra khỏi cực hạn mà cảnh giới này nên
có từ lâu, hắn đột phá đúng là không hề có bình cảnh, thiếu sót cũng chỉ là tích
lũy tiên lực mà thôi.
Giờ đã có ngân nguyệt băng phách, hết thảy đều trở nên dễ dàng và đơn giản.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một đống ngân nguyệt băng phách biến mất
ngay trước mắt mình, mà cảnh giới của Khương Thành thì cứ liên tục thăng lên.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, hắn đã đột phá đến Đế Cảnh tứ trọng rồi.
Lại qua mười canh giờ, hắn đạt tới Đế Cảnh tứ trọng trung kì.
Đến ngày thứ ba, Khương Thành đã xông ra khỏi bình cảnh ngũ trọng.
Mà lúc này ngân nguyệt băng phách của hắn cũng mới chỉ dùng hết ba triệu.
Nói thật hắn còn thấy may mắn rằng trước đó có đám người Nhuế Vũ đưa đến
tận cửa, nếu không chắc còn thiếu mất.
Mấy ngày nay, toàn bộ Băng giới rung động hoàn toàn.
Lúc trước Khương Thành giết chết Hoắc Thuần khiến Băng cung phải hạ lệnh
truy sát, cũng chỉ làm cho người Băng giới biết đến hắn một lần thôi.
Biết được còn có người như vậy.
Nhưng giờ đây hắn đã khiêu chiến giới hạn chịu đựng của tất cả mọi người
trong Băng giới.
Giết chết ba tên Đế Cảnh thất trọng cho dù ở thời kì nào thì cũng là một việc rất
nghiêm trọng.
Hơn nữa ba người Nhuế Vũ còn là thành viên của Băng cung.
Chuyện này còn đến mức độ nào?
Lúc nghe được tin, Băng cung vô cùng tức giận.
Sau đó hạ lệnh chiến tranh Chân giới, tuyên bố đây là một cuộc chiến, chính
thức tuyên chiến với Khương Thành.
Sau khi nhận được tổng động viên chiến đấu, rất nhiều người mới biết Khương
Thành đã làm gì.
Mà không bất ngờ gì, chuyện này cũng làm sôi trào cả Băng giới.
“Uầy cái đệt tên này là ai vậy trời?”
“Để đối phó hắn, Băng cung phải phát động chiến tranh luôn hả?”
“Quá bất thường, quá kỳ lạ.”
Lần trước Băng cung vẫn dùng từ tróc nã hung thủ.
Lúc này đã biến thành chiến tranh rồi.
Phải biết rằng nếu bỏ qua Cung quân sư thì đối phương cũng chỉ có một người
thôi đấy.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy hợp tình hợp lý.
Giết chết ba tên Đế Cảnh thất trọng, trên trăm tên Đế Cảnh lục trọng, đây là
chuyện lớn thế nào cơ chứ?
Có thể được coi là dị giới xâm lược rồi.
Thậm chí đại chiến Chân giới quy mô nhỏ hơn chút cũng kém xa so với lần này,
bởi dù chiến tranh thì cũng không thể chết nhiều cao thủ như vậy được.