Thu Vũ Tuyền thở phào một hơi.
Mà Thành Ca thì lại cười nói: “Ta có lòng như vậy, ngươi không cảm ơn ta một
tiếng sao?”
Thu Vũ Tuyền suýt chút nữa bị thần logic như hắn làm cho tàn tật rồi.
Ngươi vẫn còn mặt mũi muốn ta cảm ơn sao?
Không kéo người vô tội xuống nước, không phải là việc ngươi vốn nên làm
sao?
Kết quả ngươi ép ta khen ngợi ngươi thì cũng thôi đi, cuối cùng lại còn muốn ta
cảm ơn ngươi?
À quên mất, ngươi căn bản không cần thể diện.
Dù sao cũng đến bước này rồi, nàng cũng không muốn việc sắp thành lại hỏng.
Ngộ nhỡ tên này bởi vì mình không cảm ơn, mà đột nhiên nuốt lời thì sao?
“Cảm ơn!”
Nàng vừa mỉm cười vừa nghiến răng nói ra hai chữ này.
Thành Ca cười tủm tỉm vỗ vai nàng: “Không cần cảm ơn, để sự biết ơn ở trong
lòng từ từ hiểu ra là được rồi.”
Thu Vũ Tuyền đúng thật muốn phát tiết.
Chưa từng thấy người tận tâm như vậy.
Mà lúc này, Thành Ca cũng hướng ra bên ngoài hét to một tiếng.
“Tiên quan của Chấp Luật Tư, ngươi có thể vào rồi!”
Ngay sau đó, vị Tiên quan lục phẩm trước đây kia bay vào trong.
Nhìn Thành Ca và Thu Vũ Tuyền một cái, hắn nghiêm nghị nói: “Thương lượng
xong rồi?”
“Ừ!”
Thành Ca gật đầu, sau đó chỉ vào Thu Vũ Tuyền.
“Bách Quy là một mình ta giết chết, không liên quan đến nàng, cả quá trình
nàng đều bị ta uy hiếp.”
Vị Tiên quan lục phẩm đó nghe vậy thì ngây ra.
Sau đó gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi, Thu Vũ Tuyền vô tội.”
Nghe thấy lời này, Tuyền muội suýt chút nữa nước mắt lưng tròng.
Cho dù quá trình vừa nãy có khổ sở như thế nào, ghê tởm ra sao, kết cục nói
chung là tốt.
“Sự cố gắng” của bản thân, “sự giày vò tâm hồn” mà bản thân phải chịu, dù sao
vẫn không lãng phí vô ích.
Có lẽ Thành Ca sẽ chết, nàng đột nhiên cảm thấy, tên này mặc dù vô cùng đáng
ghét, nhưng chung quy vẫn có một chút điểm sáng, đó chính là những việc đã
đồng ý rồi nhất định sẽ làm được.
Nàng đang ở đây với trăm luồng cảm xúc ngổn ngang đan xen, Thành Ca lại
nhún vai.
“Được rồi, chuyện của nàng kết thúc.”
“Bây giờ nên nói đến chuyện của ta rồi.”
Vị Tiên quan lục phẩm vẫn luôn nghiêm mặt ở đối diện kia đột nhiên cười
khanh khách: “Khương chưởng môn, chuyện đó của ngươi còn có gì để nói chứ,
chắc chắn cũng là vô tội rồi!”
Nghe thấy câu nói như vậy, Thu Vũ Tuyền ngẩn ngơ, nhất thời không có phản
ứng gì.
Không phải chứ?
Lẽ nào…
Thành Ca uy phong ngồi xuống, lúc này mới lạnh nhạt nói với vị Tiên quan kia:
“Xem như ngươi thức thời.”
Vị Tiên quan lục phẩm này, chính là Thương La ma đế - một trong số những
Quy Lai tiên năm đó từng đến Huyền giới, sau đó lại trở về Tiên giới.
Hắn và Thành Ca cũng là người quen lâu rồi.
Thật ra trước đây không có giao tình gì, Thành Ca thậm chí còn từng đe dọa hắn
và Đại Diễn Tiên đế.
Nhưng sau đó Khương Thành ra sức đánh tam đại Chân giới, trở thành anh
hùng đầu tiên của Lục giới, hắn cũng không thể không thừa nhận ân tình.
Càng huống hồ, hắn đã từng trải qua hàng loạt những cuộc đại chiến của hai
giới Tiên Huyền, biết rất rõ Khương Thành thần kỳ nhường nào, căn bản không
thể dùng cảnh giới bên ngoài để cư xử.
“Ngươi đúng là thích nói đùa, ta đâu dám đối địch với ngươi!”
Hắn cười khổ lắc đầu.
“Thật không dám giấu, chuyện Bách Quy chết này làm náo loạn cực lớn, mới
bắt đầu đã kinh động đến Chấp Luật Tư rồi.”
“Cũng may lúc đó ta trùng hợp biết.”
Thành ca nhướng mày: “Ô? Trùng hợp vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Thật ra lúc mới bắt đầu cái chết của Bách Quy thông qua thôi diễn Thiên đạo,
lại không tính ra hung thủ thật sự.”
Thương La Chí Tôn nhắc đến chuyện này cũng cảm thấy khó tin.
Những nghĩ lại, cho dù trên Khương chưởng môn xảy ra chuyện gì thì cũng đều
không kỳ lạ.
Nhưng ngay sau đó hắn liền bắt đầu than phiền.
“Nhưng người làm thì cũng đã làm rồi, lại không che giấu chút nào, cũng không
lau đi vết tích, cuối cùng còn trực tiếp dùng bói toán và quay ngược thời gian
với hắn mới dễ dàng xuất hiện tình cảnh lúc đó.”
“Thủ đoạn thô thiển như vậy đã điều tra ra rồi, ngươi cũng bất cẩn quá rồi.”
“Cũng may ta là người đầu tiên phát hiện, sau đó kịp thời giúp ngươi thu dọn.”
Thành ca nghe đến đây có chút tiếc nuối.
“Ngươi nói xem ngươi đã làm những gì?”
Hắn vốn dĩ còn đang đợi Thiên Cung đến bắt mình, sau đó giết ngược lại, sau
đó kiếm một chút chiến lợi phẩm nữa.
Kết quả bị hắn làm như vậy, trực tiếp cắt đứt đường đi.
Thương La Chí Tôn chỉ xem như hắn đang trá hình khen ngợi mình, còn đang
đắc ý giành công.
“Ha ha, đây là việc ta nên làm mà.”
“Cái chết của Bách Quy, bởi vì Thiên đạo cũng không tra ra được manh mối,
bây giờ đã bị xem là chết bất đắc kỳ tử, chắc chắn sẽ không nghi ngờ đến các
ngươi nữa.”
“Yên tâm đi!”
Khóe miệng Thành ca co quắp lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Dù sao người ta cũng làm có lòng tốt.
Mà Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh đã sắp phát điên rồi.
Ngươi là Tiên quan đó, hơn nữa còn là Tiên quan lục phẩm của Chấp Luật Tư!
Chuyện hắn giết hại Tiên quan này, ngươi không trừng trị thì cũng thôi đi, lại
còn giúp hắn “xóa dấu vết”?
Đây có ra gì không chứ?
Còn có thể vô lý hơn nữa không?
Đến mức này, nàng cũng xem như là hiểu ra rồi.
Cảm thấy hai người này sớm đã quen biết rồi sao?
Cho nên…
Thật ra vốn đã không có chuyện gì?
Bản thân căn bản không cần nơm nớp lo lắng, càng không cần bị bắt ép khen
ngợi hắn?
Chỉ là tên này cố ý trêu đùa mình?
Nếu bọn họ đã quen biết, vậy cho thấy sau khi gặp mặt, hai người đã truyền âm
chào hỏi rồi.
Chỉ là, Khương Thành cố ý không nói với nàng, ngược lại còn cố ý trêu chọc
này một trận.
Sau khi nàng nghĩ đến điểm này, sự phẫn nộ trong lòng xông thẳng lên não, nếu
không phải Tiên quan Chấp Luật Tư ở đây, nhất định sắp rút kiếm ngay tại chỗ
rồi.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc bản thân sau khi bị đùa giỡn độc ác, còn chính
mồm cảm ơn hắn nữa.
Nàng càng thêm tức giận, đôi mắt tóe lửa, nhìn chằm chằm Khương Thành, hận
không thể đốt hắn thành tro bụi.
Thành ca đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng biết sự
phẫn nộ của nàng.
Có điều, hắn không sao cả.
Dù sao cũng là túc địch mà, cho dù phát triển như thế nào, cho dù quan hệ giữa
hai người tốt đến mức kết nghĩa kim lan, dựa theo Thiên đạo thần bí chỉ dẫn, vị
muội muội này cuối cũng vẫn sẽ giết chết mình.
Vốn dĩ sẽ không trở thành người của mình, cũng không thể có thiện cảm với
mình.
Cho nên, thích là được, nàng có tức giận hay không không quan trọng.
Trước lúc sắp đi, Thương La Chí Tôn còn nhắc một chút đến Văn Nhân Tứ Hải.
“Mặc dù bọn ta đều nhìn ra, đan lô bị trộm là do hắn làm, chính là vì vu oan
hãm hại ngươi, nhưng chuyện này rất khó tra ra bằng chứng xác thực.”
“Quan trọng nhất là, hắn là cháu đích tôn của Văn Nhân Đạo Tôn.”
“Chấp Luật Tư bọn ta nhiều nhất cũng chỉ là nhốt hắn một dạo, cuối cùng vẫn
phải thả người, hy vọng ngươi có thể hiểu.”
Nghe nói Văn Nhân Bá Tổng sẽ không bị khép tội xử tử, trong lòng Thu Vũ
Tuyền vô cùng thất vọng.
Nhưng Khương Thành lại vô cùng hài lòng với kết quả này.
Nếu như Văn Nhân Tư Hải thật sự bị xử tử, vậy thì sau này Văn Nhân gia há
chẳng phải không có người tiếp nối bản lĩnh nữa sao?
Có điều ngoài mặt, hắn cũng cố ý thể hiện ra rất tiếc nuối.
“Việc này sao được chứ? Trừ ác nhất định phải hết sức tận tâm!”
“Chấp Luật Tư các ngươi làm ăn cái gì không biết, chút chuyện nhỏ này cũng
làm không xong?”
Thương La Chí Tôn nhìn thấy hắn “rất không vừa lòng” trong lòng hơi hoang
mang.
Hắn càng không tin đã qua nhiều năm như vậy, ca này vẫn chỉ có sức mạnh Đế
cảnh bát trọng như bề ngoài.
Dựa vào trình độ thần kỳ của hắn, nói không chừng còn kề vai sát cánh với
Thiên tôn nữa rồi?
Nếu như hắn nổi giận, bản thân thật sự không đỡ được.
Chỉ có thể cười khổ xin lượng thứ: “Ta cũng là kẻ hầu cho người ta, không phải
là Thủ tịch tiên quan cao nhất của Chấp Luật Tư, Nhân Văn gia thật sự không
có cách nào lay động.”
Khương chưởng môn liên tục thở vào hơi, cuối mới nói: “Bỏ đi, ta cũng không
làm khó ngươi nữa…”
Nghe thấy lời này, trong lòng Thương La Chí Tôn nhẹ nhõm, còn tưởng rằng
không sao nữa rồi.
Nào biết sau đó Khương Thành liền tuôn ra một câu nói.
“Vậy thì giao cho ngươi một nhiệm vụ rất đơn giản là được rồi.”