bàn bạc vào lúc nào cũng không biết.
Chuyện này đã kích thích sự kiêu ngạo của Ngọc Lưu Đạo Tôn.
Hắn cảm giác mình đã phải nhận sự khinh thường của phía trên.
“Được!”
“Được lắm!”
Hắn nhìn về phía đám người Cảnh Vương, Thích Vương rồi vỗ tay.
Có điều vẻ mặt dữ tợn đã hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Trong lòng Lư Vương tự nói với chính mình: Ngươi không phải là Thiên Đế,
cũng không phải là Thần Quân, vốn dĩ không có tư cách tham dự nghị sự cấp
bậc kia.
Ngươi chạy đến đây kích động cái quái gì?
Nhưng ngoài mặt vẫn phải trấn an giải thích.
“Chuyện này là do Thiên Đế quyết định, Tu Đế cha ngươi cũng có ở đó…”
“Đủ rồi!”
Bây giờ Ngọc Lưu Đạo Tôn đã không muốn nghe thêm gì nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn trút hết bực tức ra ngoài.
Hắn muốn phát tiết bất mãn trong lòng mình, muốn bùng nổ bạo lực.
Để cho tất cả đều biết được, sự hiện hữu của hắn có ý nghĩa như thế nào.
Cũng muốn để cho Thu Vũ Tuyền biết được, ai mới là người mạnh mẽ nhất ở
nơi này.
“Đây là chuyện giữa ta và hắn, các ngươi cút ra xa một chút!”
Hắn chậm rãi rút kiếm ra, nhắm vào Khương chưởng môn.
“Ta không biết ngươi từ đâu mọc lên, nhưng ta cảm thấy ngươi rất đáng chết.”
“Ra đây nhận chết đi!”
Cho dù đối thủ chết hay là mình chết, Thành Ca đều rất hoan nghênh.
Nhưng hắn chưa kịp đứng ra, mấy vị Thần Quân đã lập tức chặn lại ngay phía
trước.
“Ngọc Lưu, bình tĩnh!”
“Khương Thành không thể chết được!”
“Đây cũng là ý của cha ngươi!”
Lư Vương lại càng thấp giọng cảnh cáo: “Hắn là Tiên quan chính thức, ngươi
mà giết hắn, chính là xúc phạm đến Thiên quy!”
“Thiên quy?”
Ngọc Lưu Đạo Tôn ngửa mặt cười to.
“Ngươi dám lấy Thiên quy ra nói chuyện với ta?”
Chư vị Thần Quân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vuốt lên mặt nhẫn, lấy một
vật ra khỏi đó.
Trong khoảnh khắc vật kia quay tròn bay lên giữa không trung, chính là hai
thanh kiếm nhỏ giao vào nhau.
Hai thanh kiếm kia một màu bạc một màu vàng, nhỏ bằng lòng bàn tay.
Mà trong nháy mắt nó xuất hiện, trán Ngọc Lưu Đạo Tôn và Khương Thành lần
lượt hiện ra dấu hiệu song kiếm Kim Ngân đan chéo vào nhau.
Cùng lúc đó, xung quanh hai người xuất hiện chi chít ảo ảnh hình kiếm
Ngổn ngang lộn xộn, giống như hàng rào đan xen.
Ảo ảnh này gần như trong suốt, rồi lại như thật sự đang tồn tại.
Khương Thành cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy mình giống như bị
chặn lại.
Mà cách đó không xa, sắc mặt Thích Vương, Lư Vương, cùng với vài vị Tinh
Chủ, Tiên Quan đều biến đổi, kinh hoảng kêu lên.
“Kim Ngân Kiếm Ly!”
“Không xong rồi!”
“Ngọc Lưu Đạo Tôn, dừng tay!”
“Không thể như thế được!”
Đám Thần Quân Cảnh Vương và Dực Vương, thậm chí đã bắt đầu công kích
vào hàng rào kia, chỉ tiếc là sau khi đòn công kích hủy thiên diệt địa kia của bọn
họ đánh ra ngoài, lại xuyên qua những thứ ảo ảnh hình dạng như kiếm kia.
Không gì có thể phá tan được.
Đây đã không còn là quy tắc kiếm nữa.
Mà còn bao hàm cả Thiên đạo cao thâm bên trong.
Kim Ngân Kiếm Ly không phải là Thiên Đạo Chí Bảo, mà là một loại bí bảo
cao cấp có thể mượn một phần lực thiên đạo.
Tác dụng của nó rất đơn giản, chính là dùng để bảo vệ mạng sống.
Vào lúc gặp phải nguy hiểm lên quan đến tính mạng, không cách nào chống đỡ
được, mới lấy ra dùng.
Song kiếm Kim Ngân có thể che chở hai người, thoát ra bên ngoài không gian
trước mặt, cho dù là Thần Quân cũng không cách nào công kích được, có thể
nói là hoàn toàn ngang ngược bá đạo.
Muốn mở thứ này ra chỉ có một biện pháp, đó chính là đợi.
Sau nửa canh giờ, nó sẽ tự động giải trừ.
Ngọc Lưu Đạo Tôn sử dụng loại bí bảo đó ở nơi an toàn như thế này, dụng ý
cũng rất đơn giản, chính là tạo ra một sân ngăn cách.
Tránh cho mười vị Thần Quân ra tay ngăn cản mình chém giết Khương Thành.
Bây giờ hai người hắn và Khương Thành bị vây vào bên trong, coi như đây
chính là không gian quyết đấu hoàn mỹ nhất không gì sánh bằng.
“Ngươi tiêu rồi.”
“Trong vòng nửa canh giờ, người ở bên trong không thể nào ra được.”
Hắn chậm rãi nâng kiếm lên, nhắm về hướng Khương chưởng môn.
“Ở nơi này, không còn ai có thể che chở được cho ngươi được nữa.”
Khóe miệng của hắn dần dần trở nên dữ dằn hơn.
“Cái gì mà Ẩn Hoàng, thủ tọa Thiên Đan Tư, còn không bằng rắm chó trước
mặt ta.”
Tất cả mọi người suýt nữa bị biến cố bất thình lình này làm cho phát điên.
Hắn muốn làm gì đây?
Lúc trước Khương Thành giết bốn Tiên Quan kia là có lý do, suy cho cùng bốn
người kia đã chủ động rút binh khí ra nhắm về phía hắn, còn bao vây hắn lại.
Có thể nói hoàn toàn là kẻ địch.
Còn bây giờ Ngọc Lưu Đạo Tôn này… Không thể nói là có lý do chính đáng,
chỉ có thể nói là đang cố tình gây chuyện.
Là do Khương Thành ngồi ở bên cạnh Thu Vũ Tuyền hay sao?
Hay bởi vì Khương Thành là Ẩn Hoàng, cướp đi danh tiếng của hắn?
Tính đố kỵ này của hắn cũng hơi quá rồi.
Rất nhiều người đều cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Cái gọi là ngang ngược kiêu ngạo ỷ thế hiếp người, coi như hắn đã làm mẫu cho
sách giáo khoa rồi.
“Ngọc Lưu, dừng tay!”
Mặc dù đám người Thích Vương, Cảnh Vương đều không ưa Khương Thành,
bọn họ đều hy vọng hắn gặp chuyện xui xẻo không may, hy vọng ai đó cho hắn
một chút giáo huấn, nhưng bọn họ lại không muốn nhìn thấy hắn chết.
Nhất là chết ở trong tay con của Thiên Đế.
Không những sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới đánh cược với Tà Tiên giới, ảnh hưởng
sau đó cũng cực kỳ ác liệt.
“Ngươi điên rồi sao?”
Đám người Lư Vương đã không thèm quan tâm đến thân phận của hắn, lớn
tiếng gầm lên.
“Đồ khốn, còn không mau thu hồi kiếm của ngươi!”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Nếu ngươi thật sự giết chết Khương Thành, Tu Đế cũng sẽ không bỏ qua cho
ngươi!”
Nếu như không nói như vậy thì còn đỡ, càng nói như vậy, Ngọc Lưu ngược lại
càng cố chấp hơn.
“Ta là thứ gì chứ?”
“Mấy lão già các ngươi, ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy duy ngã độc tôn là như
thế nào!”
Thiên Lâm đ*o Tôn và Bắc Hà Đạo Tôn của Thiên Đan Tư suýt nữa bị hắn làm
cho tức không thở được.
“Ngọc Lưu, tên khốn nhà ngươi, ngươi dám!”
“Nếu như ngươi giết Khương thủ tọa, toàn bộ Thiên Đan Tư bọn ta không đội
trời chung với ngươi!”
“Nếu Khương Thủ Tọa chết, Đan Đạo rút lui trăm tỷ năm, ngươi sẽ là tội nhân
muôn đời!”
“Còn không mau để binh khí xuống!”
Những lời này của bọn họ khiến cho những người khác cũng trở nên mơ hồ
theo.
Gì mà Đan Đạo rút lui trăm tỷ năm, có hơi lố rồi đó!
Bọn họ làm sao mà biết được, những lời này chính là những lời thật từ đáy lòng
của Thiên Lâm và Bắc Hà Đạo Tôn.
“Thiên Đan Tư không đội trời chung với ta?”
“Ha ha…! Ha ha ha ha!”
Ngọc Lưu Đạo Tôn lần nữa điên cuồng, cười như điên.
“Thiên Đan Tư các ngươi cũng chỉ là gia nô của Thiên Cung mà thôi, dám uy
hiếp chủ nhân?”
Lời vừa nói ra, thập đại Thần Quân cũng nghe không lọt tai.
“Ngọc Lưu ngươi nói gì…”
Lần này, Thành Ca ngắt lời bọn họ.
Nãy giờ hắn không nhịn nổi rồi.
Trong mắt hắn con của Thiên Đế vốn chỉ là một công tử bột, chẳng qua cũng
chỉ là một tên công tử bột cao cấp hơn mà thôi.
“Mau bắt đầu đi, đừng có lề mề mãi thế!”
Thành Ca tiện tay rút ra một thanh kiếm Lục giai.
Không còn cách nào khác, Đạo kiếm Thất giai lúc trước đã bị phá hủy ở căn
nguyên kiếm.
Thấy hắn tự tin như vậy, mọi người vốn đang vô cùng kích động gần như cạn
lời.
Lão huynh, mặc dù nơi này là Đế Kiếm Tinh, không dùng được những căn
nguyên và pháp tắc khác, nhưng ngươi mới chỉ là thế giới Kiếm đạo Bát trọng,
người ta là Cửu trọng đấy!
Ngươi không nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian để giữ tính mạng, lại còn hối
người ta bắt đầu?
Ngươi sợ chết không đủ nhanh hay gì?
Ngọc Lưu cũng bị hắn làm cho ngẩn người.
Sau đó hắn lại tiếp tục cười dữ tợn.
“Ngươi thật đúng là không biết sống chết, e rằng ngươi không biết người mà
mình đối mặt chính là…”
Keng!
Một luồng kiếm quang như dải lụa gào thét hạ xuống, bao phủ cả người hắn.
Trong một kiếm đó, ẩn chứa Ý cảnh kiếm đạo Thập nhất trọng.