Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi “chủ hồn” của Khương Thành xông vào trong hồn hải của mình, Cảnh

Vương muốn nói ngươi tiêu rồi.

Hai người đều là Đạo Thánh, đều là thánh hồn như nhau.

Xông vào hồn hải của người khác cũng giống như đi sang địa bàn của người

khác vậy.

Một khi đã bị cắn hay vây lại thì sẽ là vạn kiếp bất phục.

Khương Thành bây giờ lại dám xông vào hồn hải của hắn, hắn cảm thấy đầu óc

tên này có vấn đề rồi.

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ đến đó mà thôi.

Hắn còn chưa kịp thúc động hồn hải đến tấn công Khương Thành thì hồn tháp

chỉ ta như hạt đậu kia đã nghênh phong nở rộng trên mặt biển.

Hồn tháp xanh thẫm đột nhiên trầm xuống.

Vào khoảnh khắc nó tiếp xúc với mặt biển, hồn hải của Cảnh Vương đột nhiên

ngưng đọng lại một vùng lớn.

Ý thức của hắn vẫn còn nhưng chủ hồn lại không thể động.

Mà bộ phận hồn hải bị mất khống chế kia lại hóa thành bùn, chuyện này trước

giờ chưa từng có.

“Chuyện này sao có thể?”

Từ khi khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc kinh hãi.

Hắn liên tục thu rút chủ hồn của bản thân, toàn lực phùng ngự ở hồn hải.

Dựa vào hồn kĩ mà Khương Thành có được từ chỗ của Hồn tổ, tiếp đến trấn áp

hồn chủ của Cảnh Vương, sau đó sẽ đến một chiêu xuyên thấu, cơ hội giết chết

đối thủ cực lớn.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Bởi vì quá lãng phí thời gian, không mất cả tiếng thì không xong.

Cũng vì lí do là cảnh giới thần hồn của hắn chưa đủ cao, chỉ ở mức lam hồn mà

thôi.

Trong thể hệ hồn tộc, đây chỉ mới bằng Thiên Tôn.

Nếu như bây giờ hắn có thiên hồn kim sắc như hồn thánh thì có thể tăng nhanh

tốc độ.

Càng huống hồ gì bên ngoài hắn còn có những đối thủ khác.

Người ta cũng sẽ không chờ hắn khi đánh nhau bằng thần hồn mà dừng tay.

Hắn quả nhiên đã thu hồn tháp lại, mà Cảnh Vương đã không còn pháp cảnh giá

trì ở bên ngoài hắn nữa.

Nguyên nhân rất đơn gian, pháp cảnh cần có sự chống đỡ duy trì của thần hồn.

Cảnh Vương vừa mới bị thần hồn trấn áp, bị dọa phải thu hồi chủ hồn về hồn

hải để phòng ngự, pháp cảnh bên ngoài tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Mà hắn không còn pháp cảnh nữa, đồng thời còn bị lực hám thiên trấn áp, trong

mắt Thành ca đúng là một miếng thịt gà.

Kỵ Khuyết kiếm không chút vướng bận nào quét qua.

Một Thần Quân lão luyện đã đi đời ngay tại chỗ.

Trước khi chết, thậm chí hắn còn không kịp phản ứng chút nào.

Thời gian cứ như ngừng lại vào thời khắc này.

Ai cũng không thể ngờ được khi chống chọi với sự vây công của năm Thần

Quân và hai mươi Đạo Thánh, một mình Khương Thành không những không bị

giết mà càn giết ngược lại được một kẻ mạnh nhất của đối phương.

Còn chưa chờ mọi người tiêu hóa được kết quả này, Khương Thành đã sử dụng

lại chiến thuật tương tự với Sát Vương.

Hồn tháp giáng lâm, lần này Thành ca sử dụng hồn kỹ hỗn loạn.

Hồn hải vừa định cuốn về của Sát Vương đột nhiên như bị rối loạn, vang lên vô

số tiếng gió lốc, hơn nữa còn quấn lấy lẫn nhau.

Chuyện này dọa cho hắn phải thu hồn chủ về phòng ngự như bản năng, đồng

thời thu hồi phân hồn ở bên ngoài.

Hết cách, đây chính là bản năng của tu sĩ Nhân tộc.

Thần hồn là căn bản sự sống còn của bọn họ, tiên thể mất đi nhưng chỉ cần còn

một chút tàn hồn thì sau này vẫn còn cơ hội.

Thần hồn mà mất đi thì thật sự sẽ về với cát bụi hồng trần.

Khi pháp cảnh của Sát Vương biến mất, hắn không hề do dự phát ngang một

kiếm, khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.

Đồng thời, pháp cảnh của hắn cũng tuyên bố phá vỡ.

Ba Thần Quân và hai mươi Đạo Thánh xung quanh cũng không phải để trang

trí, Khương Thành chống lại sự công kích của bộn họ mà vẫn giết chết được hai

Thần Quân đã xem như phát huy cực hạn rồi.

Ầm ầm ầm!

Vô số đạo công kích vào pháp cảnh sau khi bị vỡ đã ập lên người hắn.

Hắn vận dụng lực hám thiên trấn áp tất cả sự công kích, phản kháng lần cuối

cùng.

Dù đại bộ phận công kích đều không bị tiêu biến, chỉ bị lực thiên đạo trấn áp

thôi nhưng cũng đã đủ rồi.

Khi bọn họ đánh đến vòng phòng ngự của Khương Thành thì đã không còn uy

lực ban đầu nữa.

Khi vô số công kích rực rỡ hướng tới, mọi người đột nhiên phát hiện bóng hình

kia vẫn oai nghiêm tại chỗ, đứng sừng sững như thế.

Ba Thần Quân và mười hai Đạo Thánh đều ngớ cả mắt.

Những thiên quân và tiên nhân các phải ở xung quanh không biết từ lúc nào đã

chủ động ngưng tay.

Mọi người đều dại ra nhìn Khương Thành như nhìn một con quái vật.

Trong đầu giống như nham thạch đang nóng chảy, gần như bị kinh động đến

mất đi lí trí.

Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là thật sao?

Chủ soái Cảnh Vương của Thiên Vi Quân, chủ soái Sát Vương của Thiên Thí

Quân, cả hai đều đã chết!

Trong lúc cùng ba Thần Quân và mười hai Đạo Thánh cùng nhau vây công đã

bị Khương Thành phản sát!

Chuyện này sao có thể?

Dù là tận mắt nhìn thấy cả quá trình nhưng cũng chẳng ai dám tin.

Khôi Tàng Đạo Thánh hận Phi Tiên môn ở trong đám người giờ cũng trơ mắt

mà nhìn.

Hắn không rõ mọi thứ đã diễn ra như thế nào.

Mông Đoan Đạo Thánh toàn thân đầy thương tích kia cũng tràn ngập vẻ khó tin.

Thậm chí còn quên cả việc phải nhanh chóng bỏ chạy.

Còn về mười mấy Đạo Thánh của Thiên Cung đang vây đánh Khương Thành

giờ đây cũng ngơ ra.

Hai chủ soái của hai nhánh quân đã tử trận.

Thời kì ba ngàn năm trước khi Đạo Tuyệt Chi Địa phản công, Thiên Cung cùng

không bị tổn thất như vậy.

Đột nhiên, bọn họ trở thành rồng mất đầu.

Mà người khiến bọn họ kinh ngạc là Khương Thành đã giết chết hai Thần Quân

lão làng mà chỉ trong có mười mấy giây.

Tuy đây không coi là giết trong chớp mắt được, nhưng đã vượt khỏi sức tưởng

tượng của bọn họ rồi, đủ để trong lòng họ cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.

Hóa ra… Ẩn Hoàng thật sự ngự trị trên Thần Quân à!

Khương Thành không hề truy kích, một là vì hắn tiêu hao quá lớn, hai là hắn

vẫn còn bận mở Tịnh Hồn Từ Độ Hải Kinh.

Kẻ địch vừa mới bị giết, chỉ cần kéo dài mười mấy giây thì tàn hồn sẽ tản mất.

Nhưng nhìn thấy trên không trung, hai làn khói xanh vẫn vung vẩy kịch liệt

trong mấy giây, đó là bản năng kháng cự của tàn hồn đã mất đi ý thức của hai

người.

Làn sóng rất nhanh đã bình lặng lại, điều đó có ý nghĩa là nó đã trở thành hồn

lực thuần khiết.

Ngay sau đó, làn sóng đổ về phía mi tâm của Khương Thành.

Hắn lập tức cảm nhận được hồn tháp của bản thân đã được bổ sung rất nhiều,

cảnh giới thiên hồn tăng lên nhanh chóng.

Dù không phải ngay lập tức tăng lên thần hồn hồng sắc nhưng cũng đã lên một

bước lớn.

“Thăng cấp thế này quả thật nhanh thật, đi đường tắt còn hơn mấy loại công

pháp.”

Hắn bất giác cảm khái.

“Chỉ tiếc trong chiến đấu kịch liệt thế này thì không có nhiều cơ hội.”

Nếu như mười mấy người bao vây tiếp tục tấn công thì hắn chỉ có thể tiếp tục

chiến đấu.

Chỉ kéo dài thời gian một chút thôi thì sẽ mất cơ hội khai triển Tịnh Hồn Từ Độ

Kinh.

Hư ở trong tối ngưỡng môn vô cùng.

Suýt chút đã nhịn không được mà chạy đến nuốt chửng hai thánh hồn hai người

kia rồi.

Chỉ tiếc là trước mặt Khương Thành, hắn chỉ có thể kiềm chế bản tính kích

động lại.

“Thật không ngờ ngươi lại có thể dùng cách này để tiêu diệt kẻ địch.”

Trận chiến vừa rồi người khác nhìn không hiểu bởi vì bọn họ không biết có sự

tồn tại của thiên hồn.

Nhưng Hư thì hiểu.

Trước kia hắn chỉ nghĩ Khương Thành có cảnh giới lam hồng, có học thêm

được hồn kĩ cũng vô dụng.

Muốn tiêu diệt được thánh hồn thì không đến mấy canh giờ thì không làm được.

Nhưng trong thực chiến thì làm gì có thời gian cho ngươi từ từ tiên hành giao

phong thần hồn chứ?

Nhưng thật không ngờ rằng Khương Thành chỉ dùng thiên hồn để kiềm chế kẻ

địch, tạo thời cơ để tiêu diệt đối thủ.

Chiến thuật như vậy e chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.

Bởi vì những người khác không có thiên hồn, còn hồn tộc lại không có hồn thể,

không có những cách công kích khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK