Mặc dù Khương Thành định cố tình giữ lại đám người này để làm Thu Vũ
Tuyền khó chịu, nhưng trước lúc đó vẫn cần phải vơ vét một chút.
“Sự phản bội của các ngươi đã tổn thương nghiêm trọng đến tình cảm của mọi
người.”
“Nếu cứ thế mà thả các ngươi đi, dù ta có đồng ý thì mọi người cũng sẽ không
chấp nhận!”
“Vì để trừng phạt, các ngươi phải giao ra hết những binh khí, áo giáp, bí bảo và
cả những món đồ có trong nhẫn trữ vật và dị không gian thường mang theo bên
người của các ngươi ra.”
Hơn trăm tên Đạo Thần và những thuộc hạ dưới trướng của chúng tất nhiên là
vô cùng không tình nguyện.
Trong số bọn họ còn có một vài người đến tử Khiếu Mang vực nữa kìa, năm đó
cũng vừa hay đã từng trải qua loại chuyện tương tự như thế này.
Cả bọn cũng không biết nên cảm thán thế sự vô thường hay là nên nói lại một
vòng tuần hoàn rồi.
Mười lăm phút sau, một trăm lẻ năm tên Đạo Thần vừa nãy có tham gia vào âm
mưu bí mật và cả hơn bảy trăm ngàn thuộc hạ dưới trướng của bọn họ đều đồng
loạt chuồn sạch sẽ.
Ngoài những món quần áo tùy thân thì cũng chẳng sót lại thứ gì.
Vì để cho mọi người không bị tổn thương, Thành ca mắt rưng rưng thu hết tất
cả bảo vật và tài nguyên vào túi.
Lúc này mới lưu luyến vẫy tay tạm biệt bọn họ.
“Mong rằng sau này các ngươi có thể đi theo chính đạo.”
“Tuy là một minh chủ nhưng về mặt tình cảm, ta vẫn luôn hi vọng các ngươi
mọi thứ đều tốt.”
Nhìn thấy cái vẻ rưng rưng mà không có tí nước mắt nào cùng với nụ cười sắp
kiềm không nỗi của hắn, đám người Hạo Diệm Đạo Thần và Tịnh Uy Đạo Thần
thầm mắng mẹ nó ở trong lòng.
Ngươi vừa mới vơ vét sạch trơn bọn ta đây mà còn có mặt mũi nói câu này đó
hả?
Lương tâm của ngươi đâu rồi?
Ngươi đợi đấy!
Đợi bọn ta đầu quân cho Thiên tộc rồi chắc chắn sẽ quay lại đánh Phi Tiên minh
của ngươi.
Quân Vương cũng thở phào một hơi, trái tim đập bịch bịch cũng dần trở lại bình
thường.
Hắn còn tưởng lần này bản thân chết chắc rồi chứ.
Thật không ngờ tên Khương Thành lại tha cho tất cả mọi người.
“Tên này ngu thật đấy, uổng cho ta lúc trước còn nghĩ hắn lợi hại lắm.”
“Với cái tính như thế này thì mai sau chắc bản thân chết kiểu gì hắn cũng không
biết quá.”
Hắn vừa đắc ý vừa bắt đầu dặn dò đám người của Tịnh Uy Đạo Thần.
Đợt lần này lúc bọn họ đi chỉ có hai người, khi quay về lại mang theo hơn bảy
trăm ngàn người.
Đồng thời còn làm tan rã lực lượng của Phi Tiên minh, tạo nên cống hiến cực
lớn cho cuộc tấn công nơi này trong tương lai.
Công lao to lớn luôn đấy?
Tinh Diệu Hoàng mà không đề bạt mình cũng phải tự hổ thẹn đó.
Nhìn thấy hắn đang ở bên đó sắp xếp đội quân quy hàng, trong mắt của Thu Vũ
Tuyền tràn đầy sự chống đối.
Trước giờ Thu Vũ Tuyền đều quen với việc một người một kiếm, đến cả lập đội
với người khác nàng còn không vui chứ đừng nói tới chuyện gây dựng cái gì mà
thế lực.
Càng huống hồ nàng vô cùng phản cảm với những tên gió chiều nào theo chiều
nấy này.
“Đừng có mang theo bọn họ.”
Nàng không nhịn được truyền âm cho Quân Vương: “Ta hoàn toàn không cần
những tên này giúp đỡ.”
Trong lòng Quân Vương thầm nói, ngươi không cần đến nhưng ta mà muốn bò
tiếp lên trên thì bọn họ chính là vốn liếng đó.
Thế là hắn nói đầy ẩn ý: “Vũ Tuyền, hiện giờ là thời đại chiến loạn, ngươi một
mình một kiếm tuy có thể đánh đâu thắng đó, nhưng sau này chiến tranh kết
thúc thì phải làm sao? Đến lúc ấy thứ người ta đọ là thế lực, những người này
giữ lại vẫn có tác dụng.”
Thu Vũ Tuyền nhíu chặt lông mày.
Lần trước Quân Vương mượn danh nghĩa của nàng chiêu hàng hơn ba trăm
ngàn người cũng là dùng cái lí do thoái thác này.
Ngày đầu tiên khi đến cái thế giới này, Quân Vương đã lo toan trước sau cho
nàng giống như hắn là một người quản lý vậy, Thu Vũ Tuyền cũng ngại trở mặt
vạch rõ ranh giới với hắn.
“Nhưng đây cũng chỉ là một trải nghiệm mà thôi, đánh xong trận thì đại kiếp
cũng kết thúc kia mà?”
“Ngươi này trèo cho cao ở cái kỷ nguyên thứ nhất để làm gì chứ?”
Quân Vương cảm thấy đầu óc của muội tử này quả thật quá là đơn giản.
Nhưng mà cũng đúng, loại người cuồng tu luyện giống như nàng thì vốn cũng
không hiểu thế nào gọi là thế cục.
“Tranh đoạt Thần vị bao giờ thì kết thúc, ta với ngươi đều không biết được.
Làm trước chuẩn bị, gia tăng lực lượng cho bản thân sẽ không sai đâu.”
“Nghe ta khuyên một câu, đừng bao giờ cũng muốn một mình giải quyết tất cả
mọi vấn đề…”
Thấy hắn còn muốn lên lớp tẩy não cho chính mình, Thu Vũ Tuyền cũng phải
cạn lời.
Nàng bắt đầu thấy phiền rồi.
Thế là nhịn không được truyền âm chất vấn Khương Thành.
“Ngươi giữ đám người này lại làm gì hả?”
“Tại sao lại không giết chết bọn chúng?”
Thành ca thầm cười trong lòng, đau đầu rồi chứ gì?
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi nói vô lý quá đấy, ta tốt bụng thả người bộ không được hả?”
“Còn nữa, sát tâm của ngươi có thể đừng nặng như thế được không, đó đều là
mạng người cả đấy.”
Thu Vũ Tuyền trực tiếp cắt đứt truyền âm.
Ngươi mà tốt bụng?
Làm như trước đây ta nghe ít chiến tích đại khai sát giới của ngươi lắm vậy, sao
lúc đó ngươi không nói nhân từ đi?
Sau cùng nàng vẫn chỉ có thể đi chung với Quân Vương, mang theo bảy trăm
ngàn người kia trở về chiến tuyến.
Và sau khi đội ngũ khổng lồ này về đến nơi thì Thu Vũ Tuyền cũng được cấp
tốc mời đi bàn chuyện.
Dù cho những năm này nàng không còn dùng “Vô Đạo kiếm” nữa vì để tránh
tác dụng phụ phát tác nên khiến cho chiến lực không còn quá khủng khiếp nữa,
nhưng dù sao nàng cũng là người từng chém chết một Thánh Chủ.
Thế nên bất kỳ chuyện đại sự quan trọng nào của Thiên tộc đều sẽ mời Thu Vũ
Tuyền đến để thương thảo.
“Thu cô nương đến rồi à?”
Tinh Diệu Hoàng là người đầu tiên ra cửa nghênh đón.
Nguyệt Ảnh Hoàng và Nhật Thực Hoàng cũng lao nhao đứng lên thăm hỏi, bày
tỏ sự tôn trọng đối với vị Thần nữ này.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ đó là hai vị quốc sư lại không hề có mặt.
“Nào nào nào, để ta giới thiệu cho ngươi.”
Nhật Thực Hoàng đích thân dẫn một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần khoảng mười bảy
mười tám tuổi đến đến gần trước mặt nàng.
“Đây là Chỉ Dư, người mang Thần thể, gần đây nàng vừa trở về.”
Thu Vũ Tuyền gật đầu chào.
Thật ra nàng đã sớm nghe về vài vị Thần tử kia rồi.
“Lần này Chỉ Dư trở về, thực lực có tiến bộ rất lớn, cuối cùng thì cơ hội công
đánh Tái Nguyên thánh địa cũng đã tới rồi!”
Thu Vũ Tuyền khá nhạy cảm đối với hai từ thực lực này.
Nghe xong nàng không nhịn được quan sát nữ tử trước mặt này, rất nhanh đã
phát hiện Chỉ Dư rất khác với những Thiên tộc khác.
Nàng ta có được một cơ thể mạnh mẽ mà tộc nhân Thiên tộc hoàn toàn không
có được.
Thậm chí so với “Tiên thể” của chính nàng còn mạnh hơn!
“Nàng ta quả thực rất đặc biệt.”
“Chỉ Dư đã dung hợp sáu bộ phận của Thần nên thực lực tiến bộ vượt bậc,
chiến lực hẳn là cũng gần bằng chúng ta rồi.”
Trong lời nói của Nhật Thực Hoàng tràn đầy sự tự hào, dù sao Chỉ Dư cũng là
người của Vương triều Nhật Diệu mà.
“Hiện giờ Thần thể của nàng ấy ẩn chứa uy năng vô cùng mạnh mẽ.”
“Chỉ là nàng hoàn toàn không biết bất cứ õũ kỹ nào, cũng không rành tiên thuật
gì hết, vậy nên là Thần thể này không có cách nào phát huy hết thực lực vốn có
được…”
Nhật Thực Hoàng ngập ngừng, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo ý tứ cầu xin.
“Ngươi cũng biết đấy, Thiên tộc bọn ta chỉ tu luyện linh ý, không có ai tinh
thông những cái này cả.”
“Không biết có thể mời ngươi dạy dỗ nàng ấy được không?”
“Cũng không cần dạy quá cao siêu đâu, chỉ cần khiến cho Thần thể này phát
huy được một phần sức mạnh của nó là được rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Thu Vũ Tuyền đó là từ chối.
Từ trước đến giờ nàng đều không thích gần gũi người khác chứ huống chi là để
nàng dạy đồ đệ?
Dù cho trong mắt của Chỉ Dư ngập tràn sự mong chờ và khẩn cầu thì cũng
không ảnh hưởng đến quyết định của Thu Vũ Tuyền.
Nhưng nghĩ đến Thần thể đặt biệt kia, là một người cuồng tu luyện nên nàng
cũng khá hứng thú.
Có lẽ trong lúc chỉ dạy đối phương, bản thân cũng có thể nhận được một vài gợi
ý.
Thế là cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
“Được thôi!”
“Thật sao?”
Chỉ Dư vui mừng khôn xiết, vội vàng nói cảm ơn.
Sau khi hai nữ nhân này rời đi, cả ba vị Đế Hoàng ở lại đều không giấu được vẻ
vui sướng trên mặt.
“Thu Vũ Tuyền đã giúp chúng ta quá nhiều rồi!”
“Đúng vậy, Thiên tộc của chúng ta có thể được như ngày hôm nay đều là công
lao của nàng ấy.”
“Nếu như không có nàng, ta thật sự không dám tin chiến cuộc sẽ như thế nào
nữa.”