Đại quân ba mươi ngàn Tiên tộc, ngoại trừ đám người quen của Khương Thành
cùng với mấy ngàn người được bọn họ dẫn theo rút lui khỏi chiến trường thì
toàn bộ đã bị tiêu diệt.
Tiến độ tức giận của Thành ca dừng lại ở sáu mươi tư phần trăm chứ chưa đạt
tới một trăm phần trăm.
Thật sự muốn một trăm phần trăm thì Thiên giới này cũng phải nứt toác ra rồi.
Sau khi trăm mấy chục ngàn Thiên tộc đến nơi, tất cả bọn họ đều bị chiến
trường trước mắt làm cho vô cùng khiếp sợ.
Rất nhiều người thất thanh ngay tại chỗ, nghi ngờ trước mặt chỉ là một giấc mơ
mà thôi.
“Cái này…”
“Tiên tộc ở đối diện cứ biến mất như vậy sao?”
“Diệt sạch rồi, trời ạ!”
“Bị một mình hắn diệt sao?”
Cuối cùng bọn họ cũng biết, sự chấn động kịch liệt trong không gian và dao
động chiến đấu trước đó là chuyện gì xảy ra rồi.
Kẻ bị bọn họ coi là tên ngu xuẩn cuồng vọng kiêu ngạo thật sự một mình tiêu
diệt được kẻ địch còn mạnh hơn bọn họ.
E rằng thời gian ngắn tiếp theo chiến khu mười hai sẽ không có việc gì để làm
rồi.
Bởi vì kẻ địch đã bị một mình Khương Thành giết hết.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ chỉ có thể coi đó là một trò
đùa hoang đường nhất trên đời.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt.
Dù sao cũng không đến nỗi có chuyện một đại quân tiêu diệt kẻ địch, sau đó lập
tức bỏ chạy và để lại Khương Thành thu dọn chiến trường ở đây chứ?
Suy nghĩ lại một chút thì đây là chuyện không thể nào.
Vậy nên điều này thật sự là do một mình Khương Thành làm ra.
Mặc dù ý thức được điểm này, nhưng mọi người vẫn không thể nào hiểu nổi.
Hắn làm được như thế nào chứ?
Đối mặt với nhiều kẻ địch bao vây tấn công như vậy, làm sao hắn có thể sống
sót?
Và làm sao có thể có giết được năm tên Đạo Thần mà ngay cả chạy trốn cũng
không thể?
Hắn mạnh đến mức nào?
Bọn họ vô cùng tò mò về những vấn đề này.
Nhưng là Khương Thành cũng không quan tâm đến bọn họ, hắn còn phải bận
rộn thu gom chiến lợi phẩm.
Lần này giết chết năm tên Đạo Thần, mặc dù trang bị và đan dược nâng cao
nguyên lực không dùng được, nhưng có thể đổi thành huyền tinh của hệ thống.
Hắn bận rộn chết đi được.
Sau khi thu hoạch xong, lúc này hắn mới đếm thi thể trên mặt đất.
Lúc đó mới bay đến trước mặt Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương.
“Ngươi, vậy mà ngươi…”
Thấy hắn đi tới, trong lòng hai vị Thân vương giật mình, suýt chút nữa đã lùi lại
mấy bước ngay lập tức.
Trong mắt bọn họ, Khương Thành đã trở thành sự tồn tại đáng sợ nhất trên đời.
“Năm Đạo Thần, ba trăm bốn tám Đạo Thánh, tám ngàn bốn trăm năm năm
Đạo Tôn.”
Thành ca chà xát ngón tay.
“Dựa theo bảng giá thỏa thuận trước đó, các ngươi phải đưa cho ta năm Toái
Linh phiến cao giai, ba trăm bốn tám Toái Linh phiến trung giai, tám ngàn bốn
trăm năm năm Toái Linh phiến cấp thấp.”
“Còn về Chí Tôn, coi như quà tặng kèm là được rồi.”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương há to miệng, không ngờ hắn vừa
bước tới cũng không chào hỏi, ngay cả tình hình chiến đấu trước mặt cũng
không nói một câu nào mà cứ thế bắt đầu đòi nợ rồi.
Đại lão, ngươi giết năm Đạo Thần, giết chết hơn hai mươi ngàn tinh anh cao thủ
của Tiên tộc đó!
Chuyện như thế này đủ để xé trời rồi, lại còn không quan trọng bằng Toái Linh
phiến sao?
Nhìn thấy một hồi lâu mà bọn họ không đưa ra cái rắm gì, Khương Thành
không nhịn được thu lại nụ cười.
“Làm sao, muốn quỵt nợ à?”
Nhìn thấy hắn xụ mặt xuống, Chân Anh Vương vội vàng bước lên phía trước
hòa giải.
“Không có không có, ngươi hiểu lầm rồi…”
Mặc dù lúc trước được Khương Thành cứu một lần, cũng đã từng quen biết,
nhưng lúc này hắn cũng lại bị hù cho sợ hãi.
Sợ chọc giận tên quái vật này thì một giây sau mình và đại quân trăm sáu mươi
ngàn Thiên tộc cũng đều sẽ tan thành tro bụi.
Dù sao thì ca này cũng không có nghiêng về bên nào cả, ai biết hắn có thể
xuống tay với Thiên tộc hay không chứ.
“Như đã nói rồi, bọn ta nhất định sẽ dâng Toái Linh phiến lên.”
“Chẳng qua là hiện nay bọn ta không lấy ra được nhiều như vậy!”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương cũng tỉnh táo lại.
Hai người gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, số lượng này thật sự quá nhiều.”
Mong đợi cao nhất của bọn họ đối với Khương Thành cũng chỉ là hắn có thể
giết chết được một Đạo Thần.
Nhiều nhất là thêm hai Đạo Thánh và mười mấy Đạo Tôn.
Không thể nhiều hơn được nữa.
Đây đã là chiến tích vô cùng chấn động rồi.
Và sự mong đợi này lại càng trở nên hư ảo sau hành động đâm đầu vào chỗ chết
một mình ứng chiến đại quân của Tiên tộc rồi.
Có thể còn sống sót trốn thoát cũng đã là không tệ rồi, lại còn chiến tích? Lại
còn Toái Linh phiến?
“Tạm thời thật sự là bọn ta không lấy ra được!”
Hai người giang tay ra với vẻ mặt đau khổ, trên người chỉ mang theo hai Toái
Linh phiến cao cấp và bốn Toái Linh phiến trung giai.
Hoàn toàn không đủ tiền trả.
“Cái gì?”
Khương Thành lập tức quắc mắt nhìn trừng trừng, giọng điệu cũng cao lên vài
phần.
“Không lấy ra được?”
“Các ngươi đến trêu đùa ta đấy à?”
Hắn nắm thật chặt Kỵ Khuyết kiếm trong tay.
“Không lấy ra được, vậy lúc trước các ngươi khoa trương khoác lác cái gì?”
“Lại còn nói thử thách ta gì chứ?”
“Khẩu khí lớn như vậy, làm ta tưởng các ngươi tiền nhiều như nước, bây giờ
mới ra sức giết nhiều một chút chứ.”
“Kết quả các ngươi lại không trả nổi thù lao?”
“Cảm thấy ta dễ trêu đùa có phải không?”
Ba vị Thân vương suýt chút nữa bị dọa cho sợ đến mức hồn bay phách lạc, bọn
họ liên tục khoát tay.
“Không dám không dám!”
“Bọn ta không có ý đó.”
“Chỉ là không ngờ cuộc chiến đấu này ngươi có thể giết chết nhiều người như
vậy!”
“Chuyện này lại còn là lỗi của ta sao?”
Vẻ mặt của Khương Thành không hề tốt, liên quan đến lợi ích thì thái độ của
hắn rất nghiêm túc và kiên quyết.
Đừng có ai nghĩ đến việc giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo hắn.
“Làm sao có thể chứ? Ngươi tiêu diệt nhiều kẻ địch Tiên tộc như vậy, bọn ta vui
mừng còn không kịp.”
Đoan Tịnh Vương làm gì còn thái độ kiêu ngạo trước đó.
Đường đường là Vương gia mà lúc này vẻ mặt tươi cười làm hòa, sắp cười đến
mức biến thành một đóa hoa cúc rồi.
Đối với Vương triều Nguyệt Hoàn mà nói, trận chiến này của Khương Thành
coi
Như là một đại thắng cuộc cấp Sử Thi, đủ để vào lại sử sách rồi.
Không chỉ quét sạch mối nguy của chiến khu mười hai mà còn giảm bớt được
áp lực phòng thủ của những khu vực khác.
Ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Toái Linh phiến mà ngươi muốn chắc chắn bọn ta sẽ không thiếu, chỉ là bọn ta
cần phải về gom góp.”
Thường Dung Vương luôn miệng cười híp mắt phụ họa: “Đúng vậy, trận chiến
này ngươi giúp bọn ta đại ân, nhân tiện bọn ta cũng quay về thỉnh công cho
ngươi.”
“Cái đó… Ngươi có thể thư thả mấy ngày hay không?”
Chân Anh Vương cũng tiếp tục trấn an: “Ngươi yên tâm đi, bọn ta cũng chạy
không thoát, chắc chắn sẽ không thiếu ngươi đâu.”
“Dù sao sau này chúng ta vẫn còn phải tiếp tục hợp tác mà!”
Nghe được hai chữ thỉnh công này, cuối cùng Khương Thành cũng có chút hứng
thú.
Sau đó, hắn lại cố ý chế nhạo nói: “Hợp tác? Lúc trước không phải còn muốn
xem ta có xứng đáng hay không sao?”
“Sao nào, bây giờ coi như ta đã vượt qua thử thách rồi, rốt cuộc có xứng đáng
để hợp tác với các ngươi không?”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương chỉ có thể tiếp tục lúng túng cười
làm lành.
“Ngươi thật là nói đùa, trước đây đúng là bọn ta có mắt như mù.”
“Với thực lực của ngươi thì bọn ta có tư cách thử thách ngươi sao?”
“Ngươi bằng lòng hợp tác cùng với Vương triều Nguyệt Hoàn bọn ta, đó là vinh
hạnh của bọn ta…”
Lúc này sắc mặt của Khương Thành mới nguôi giận một chút: “Thế này còn
giống tiếng người một chút.”
“Nhưng mà hợp tác sau đó thì vẫn phải chờ các ngươi đứa tới càng nhiều Toái
Linh phiến hơn rồi nói tiếp.”
“Được được.”
Ba người gật đầu như gà con mổ thóc.
Ai không biết còn tưởng bọn họ là thuộc hạ của Khương Thành ấy chứ.
“Bọn ta nhất định sẽ truyền đạt lại ý của ngươi cho chủ bệ hạ!”
“Được rồi được rồi, lui ra đi.”
“Vâng ạ!” Ba người bọn họ giống như được đại xá, thậm chí còn xoa xoa vã mồ
hôi.
Nhìn thấy ba vị Vương gia cao cao tại thương trở nên biết vâng lời như vậy, rất
nhiều người có mặt ở đó cũng im lặng một hồi.
Thân vương quyền cao chức trọng trở nên hèn mọn như thế, thật sự quá hiếm
thấy.
Nhưng nghĩ đến chiến tích vừa rồi của Khương Thành, bọn họ cũng phải thừa
nhận đó là chuyện đương nhiên.
Bất cứ ai có thể một mình đối mặt phá hủy một đại quân, đồng thời cũng có thể
dễ dàng phá hủy sự tồn tại của chính mình thì đều không thể không cúi đầu
khom lưng đúng không?
Mà lúc này, một số người quen lúc trước của Thành ca cũng chạy ra ngoài một
lần nữa.