Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hoan hô của đám người liên miên không dứt.

Tổ Đạo Thánh vốn bị bỏ rơi lúc này đã trở thành tổ tâm điểm được ưu ái của

mọi người.

Bởi vì mọi người cuối cùng cũng đã nhìn thấy khả năng chiến thắng.

Rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy kết quả đã định ở vòng thứ hai chẳng

còn ý nghĩa gì nữa.

Đã bắt đầu vòng đoàn chiến của vòng tiếp theo rồi.

“Nếu như vòng thứ ba Khương Tuấn Soái vẫn còn thần kì được như vậy thì lần

thi đấu đấu pháp này, Thường Lục châu chúng ta hắn chẳng phải chuyển bại

thành thắng hay sao?”

“Còn chưa chắc, hai vòng trước chỉ là tỉ thí một phương diện nào đó, không đại

diện cho sức chiến đấu chân chính.”

“Phải đó, quần chiến vòng thứ ba này, thần đạo bên đối phương có thể hoàn

toàn nở hoa rồi.”

“Tiên lực và căn nguyên của Khương Tuấn Soái rất đặc biệt, thực lực của hắn

có lẽ không yếu hơn bất cứ Địa Thần nào.”

“Nhưng ngươi đừng quên, vòng thứ ba hắn phải đối diện với mười lăm Địa

Thần đó, còn mười bốn Đạo Thánh đồng đội kia cũng chẳng giúp ích được gì.”

“Vòng đầu tiên hai điểm, vòng thứ hai hai điểm, chúng ta dẫn trước bốn điểm,

ưu thế này vẫn đang rất lớn.”

“Cho dù vòng thứ ba chúng ta thua, nhưng chỉ cần số lượng còn lại trong sân

của đối phương ít hơn bốn người thì thắng lợi trong trận thi đấu đấu pháp này

vẫn sẽ thuộc về Thường Lục châu.”

“Đúng, vòng thứ hai chỉ cần không thảm bại là được.”

Thanh Cơ Đạo Thần vừa rồi bị mọi người chế giễu, giờ chỉ dám thỏ thẻ trong

đám mấy tên Đạo Thần.

“Tên tiểu tử này đúng là tà môn.”

“Dựa trên biểu hiện hai vòng trước của hắn đúng là không biết nên đối xử với

hắn ra sao.”

Khương Thành hiện nay đã xem như là minh tinh Đạo Thánh của Thường Lục

châu rồi.

Vì trận thi đấu đấu pháp lập được đại công như thế, dù Thanh Tiêu Đạo Thánh

có muốn động thủ với hắn cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của vô số tiên nhân ở

hiện trường.

Nhưng mà đám nguời Thanh Cơ Đạo Thần lại không cho là thế.

“Vậy thì đã sao, hắn chẳng phải do chúng ta thích làm gì thì làm à?”

“Vậy đó, Đạo Thánh cũng chỉ là Đạo Thánh, không có tư cách để trả giá với

chúng ta.”

“Hi vọng vòng thứ ba sẽ cứ lợi hại, đừng để chúng ta thất vọng…”

Ngay vào lúc bọn họ còn cao cao tại thượng bàn luận về một Đạo Thánh nhỏ

nhoi thì Khương Thành cũng đã hoàn thành cú liên sát mười bốn người ở vòng

thứ hai.

Vòng quyết đấu căn nguyên này, những đối thủ bị cắt bỏ căn nguyên sau đó đã

không còn tại nên bất cứ sự uy hiếp nào nữa rồi.

Giờ đây chỉ còn cách chiến thắng cuối cùng một đối thủ mà thôi là vòng thứ hai

sẽ có thể chiến thắng.

Sau đó, Thành ca lại đứng dậy khỏi ghế cói.

Đi thẳng ra khỏi không gian tỉ thí.

Hiện trường vốn nhiệt liệt vô cùng đột nhiên trở nên chết lặng.

Đừng nói là âm thanh, đến cả động tác cũng ngừng lại.

Mọi người giống như bị triển khai thuật định thân vậy, rất lâu chẳng trở lại bình

thường.

Cho dù là Thanh Tiêu Đạo Thánh hay là Minh Khánh Giới Thần thì cũng không

phải ngoại lệ.

Vẻ mặt hai đại năng ngây ra nhìn bóng dáng của Khương Thành, không hiểu

chút gì về chuyện đang xảy ra lúc này cả.

Vòng đối kháng vòng hai… có lẽ… vẫn chưa kết thúc đâu nhỉ?

Bên kia chẳng phải vẫn còn một Địa Thần chưa ra sân sao?

Khương Thành sau khi đi ra, người gặp đầu tiên chính là mười bốn “đồng đội”

Đạo Thánh kia.

Nhìn thần thái bình tĩnh ung dung kia của hắn, toàn bộ mười bốn người đều có

phần sụp đổ.

“Ngươi, sao ngươi lại ra rồi?”

Theo như quy tắc đấu pháp, ra khỏi sân thì không thể nào vào sân lại nữa.

Cho dù là bị đánh bại nên loại hay tự bản thân chủ động đi ra thì cũng vậy.

Vậy nên, Khương Thành đã không thể nào vào lại để xử lí tên Địa Thần cuối

cùng rồi.

Tuy bản thân hắn thấy đây là một chuyện có vẻ rất bình thường.

“Đánh xong hết việc, còn có vấn đề gì nữa không?”

“Nhưng mà còn có một kẻ địch khác còn chưa đánh.”

Lỗ Chi Hàn có phần hoài nghi có phải hắn đếm sai số lượng người không, đếm

mười bốn thành mười lăm.

Vậy nên mới hiểu lầm, chạy ra trước trước.

Nhưng nghĩ lại, Khương Thành đã là Đạo Thánh rồi, có lẽ đâu có đáng để phạm

lỗi sai cấp bậc ấu trĩ như vậy chứ nhỉ?

“Làm người không nên quá tự tư tự lợi mà.”

Khương Thành vỗ vai hắn, sau đó đi thẳng vào một góc sân, biến ra một cái ghế

nằm thoải mái ngồi xuống.

Mọi người có phần không thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

“Chuyện này sao lại có liên quan gì với việc tự tư tự lợi chứ?”

“Ta suýt chút còn lầm, may mà kìm lại kịp thời.”

Thành ca nhàn nhã phả một hơi thuốc ra.

“Bởi vì ta đột nhiên ý thức được, nếu như đánh bại toàn bộ mười lăm đối thủ

bên kia thì các ngươi há sẽ chẳng có chút cảm giác tham dự nào cả à?”

“Tương lai nhớ lại trận đấu pháp này há chẳng phải sẽ đầy tiếc nuối sao?”

“Sao ta có thể tự tư tự lợi như vậy, chỉ quan tâm để thể nghiệm của bản thân

trong trận tỉ thí mà hoàn toàn quên đi cảm nhận của những người khác được

chứ?”

“Vậy nên ta có lòng để lại cho các ngươi, tránh để các ngươi đến vô ích một

chuyến.”

Hắn thong dong nằm xuống, còn duỗi cả lưng ra nữa.

“Bây giờ các ngươi có thể lên đó thể nghiệm, hưởng thụ niềm vui của việc đấu

pháp rồi đó.”

“Đây là chuyện ta nên làm mà, không cần cảm ơn ta.”

Toàn bộ mười bốn Đạo Thánh tham gia đều ngây cả ra.

Thời khắc này, bọn họ có biết bao nhiêu lời bóc phốt muốn tuôn ra ngoài.

Nhưng bởi vì có hơi nhiều nên không biết nên nói từ đâu.

Bọn ta chẳng muốn thể nghiệm cảm giác hay ho gì cả được chứ?

Bọn ta chỉ muốn thắng, chỉ muốn nằm đó chờ được cân thôi.

Tại sao ngươi lại ra trước thế kia?

Tại sao cứ phải chừa lại một người cho bọn ta chứ?

Nhưng nhớ lại chuyện ở trang viên bên cạnh bờ hồ của thánh địa trước đó, bọ

họ á khẩu không còn lời nào để nói với Khương Thành được cả, giờ còn có thể

nói gì chứ?

Bọn họ chỉ có thể theo thứ tự đã sắp xếp để tiếp tục tiến hành tỉ thí.

Lời nói trong khi chuẩn bị kia, những người bên ngoài có thể nghe thấy được.

Mà do vừa rồi bên ngoài tất cả đều yên tĩnh nữa, nên lời đối thoại vừa rồi của

bọn họ cũng lọt vào tai của tất cả mọi người.

Mãi đến lúc hai Đạo Thánh vào trong không gian tỉ thí, toàn trường cuối cùng

mới bùng nổ.

“Tình huống gì vậy? Ta vừa mới nghe gì thế?”

“Chỉ bởi vì lí do không hiểu nỗi đó mà hắn lại chủ động ra khỏi trường đấu

trước sao?”

“Đó gọi là sao nhỉ? Làm loạn chơi vậy à?”

Rất nhiều tiên nhân ở bên ngoài giậm tay giậm chân, nắm cổ tay than thở.

“Rõ ràng có thể thắng nhẹ nhàng, tại sao lại không dứt khoát thắng luôn đến

cùng, đáng ghét!”

“Lần này rắc rối rồi, mười bốn Đạo Thánh còn lại của chúng ta có thể thắng

được Địa Thần cuối cùng của đối phương không đây?”

“Viễn vông, thật là viễn vông mà…”

So với những tiên nhân khác, mấy cấp cao của các tông môn lớn lại càng khó

chịu hơn, bọn họ đã sắp thổ huyết ra luôn rồi.

Đặc biệt là những đệ tử và đám trưởng lão của thánh địa, kể cả Thanh Cơ trong

đó nữa, họ càng nhảy ra gào rống lên hơn.

“Hắn điên rồi sao?”

“Cái tên điên này, đồ ngu! Hắn biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì không?”

“Hoang đường, loạn cả rồi! Hắn xem đấu pháp này là cái gì chứ?”

“Trong mắt hắn có Thường Lục châu không, còn có vì tình hình chung không

hả?”

“Trận đấu pháp quan trọng như vậy há lại có thể hành động ngông cuồng, đúng

là không biết nên nói sao luôn!”

Bọn họ rất rõ, mười bốn người còn lại căn bản không thể thắng được tên Địa

Thần cuối cùng.

Nếu có căn nguyên mạnh nhiều, hơn nữa còn là Đạo Thánh thiên tài tinh thông

nguyên thuật thì mới có được chút hi vọng…

Chỉ đáng tiếc, toàn bộ mười bốn Đạo Thánh kia chỉ là đệm lót mà thôi…

Thắng lợi đến tay cứ thế mà bay đi mất rồi.

Chỉ vì hành động nhỏ nhoi là ra sân trước trong gang tấc như vậy, chuyện này

sao có thể không tức được?

Mà so với bọn họ, đám cao thủ của Thương Môn cung bên này lại vui mừng

hớn hở.

Do chuyện vui đến quá nhanh, Minh Khánh Giới Thần suýt chút bật dậy khỏi

ghế luôn.

“Lại có thể có chuyện tốt vậy ư?”

“Ha ha, Thanh Tiêu Thánh Chủ, chuyện này không thể trách bọn ta đâu nhá.”

“Thắng lợi dâng đến tận cửa, bọn ta không có lí do gì không nhận, nhường rồi

nhường rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK