Trong đó không chỉ có hơn trăm tiên nhân đi theo xem náo nhiệt, còn có
Khương Thành và Hoằng Thanh Thiên tôn.
Nhìn thấy bên ngoài có năm vị Tiên quản đang đứng, ngay đến Thành ca cũng
có chút kinh ngạc.
Mà những tiên nhân Trung Đình, Hạ Đình quen thuộc với uy danh của Chấp
Luật Tư khác, càng lộ rõ biểu cảm cực kỳ sợ hãi.
Chỉ cần bị tổ chức này định tội, vậy thì cả đời này cũng không trở mình được
rồi.
“Không ngờ rằng, vậy mà lại quấy rầy đến cả Thượng tiên của Chấp Luật Tư.”
Hoằng Thanh Thiên tôn nhanh chóng chủ động đi lên đón tiếp, ánh mắt đầy sự
khó hiểu.
“Lão phu đâu có báo lên Chấp Luật Tư đâu!”
“Là hắn ta báo.”
Người dẫn đầu Lục phẩm Tiên quản liếc mắt sang Văn Nhân Tư Hải.
Văn Nhân Tư Hải mặt mày hớn hở lập tức nhảy ra, kể công với Hoằng Thanh
Thiên tôn.
“Ha ha ha, Hoằng Thanh Thiên tôn…”
“Được biết luyện đan lô của ngươi bị trộm, ta vô cùng căm phẫn, tức giận lây
thay!”
“Tên tặc tử mà đã lấy trộm mất đan lô của ngươi, nhất định phải chịu trừng trị
thích đáng, nếu không không đủ để xoa dịu sự tức giận của lão ngươi!”
“Ngươi không cần cảm kích ta, đây là điều ta nên làm mà!”
Hắn ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác đánh giá
Khương trưởng môn.
Nghe thấy lời này của hắn ta, Hoằng Thanh Thiên tôn không những không vui
mừng, ngược lại còn mồm miệng há hốc.
“Này, đây là có chuyện gì….”
Mà người dẫn đầu Lục phẩm Tiên quản, lại nhìn vị Ngũ phẩm Đế đan sư với
một ánh mắt sâu xa.
“Luyện đan lô bị trộm của ngươi, thật sự là tìm được ở đây?”
Hoằng Thanh Thiên tôn vội vàng huơ tay: “Đâu có đâu…”
“Không có?”
Văn Nhân Tư Hải ngay lập tức cắt ngang hắn ta.
“Làm sao có thể không có được?”
Vị Lục phẩm Tiên quản của Chấp Luật Tư cũng cắt ngang hắn ta: “Văn Nhân
công tử, đây là như thế nào?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Tiên quản, Văn Nhân Tư Hải hốt hoảng
trong lòng.
Đây là đang hoài nghi mình lừa gạt hắn mà!
Không lẽ nào mình giấu luyện đan lô đó kỹ quá, bọn họ chưa tìm thấy?
Thế này thì không được!
Không tìm thấy, thì Khương Thành không phải là không có chuyện gì sao?
“Không thể nào được!”
“Rõ ràng là ở bên trong động phủ của hắn ta!”
“Ta dẫn các ngươi đi tìm!”
Nói xong, hắn ta là người đầu tiên xông vào động phủ của Thành ca.
Ba thuộc hạ Thượng Đình tiên nhân của hắn nhìn thấy hành động như vậy, gấp
tới nỗi nhảy cẫng lên, chỉ là muốn kéo lại cũng kéo không kịp.
Tất cả mọi người rất nhanh lại đi vào bên trong động phủ,
Dưới sự có mặt của năm vị Tiên quản của Chấp Luật Tư, Văn Nhân Tư Hải cứ
thế chạy tới vị trí mà bản thân giấu đan lô, sau đó vẫy tay liền sờ tới cấm chế bị
ẩn giấu.
Phút chốc, chiếc luyện đan lô bị trộm hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
“Ha ha ha, ta nói mà, chính là ở chỗ này của hắn!”
“Các ngươi đều nhìn thấy rồi đó, ta là vừa lúc nãy phát hiện, không hề vu oan
giá họa!”
“Lúc này người vật có đủ, các ngươi còn có gì nói không?”
Hắn ta chỉ vào Khương Thành, không chờ được mà nói lớn: “Chấp Luật Tư, các
ngươi bây giờ có thể bắt tên tặc tử trộm cắp được rồi!”
Năm vị Tiên quản của Chấp Luật Tư đưa mắt nhìn nhau.
Mà những tiên nhân khác ở chỗ này, lại là nhìn hắn với biểu cảm như đang nhìn
một kẻ ngốc.
Thành ca người vẫn luôn không nói một lời cười nhẹ một cái: “Văn Nhân công
tử, người làm sao biết trước được vị trí được giấu luyện đan lô vậy.”
Câu này vừa ra, tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào Văn Nhân Tư Hải.
Ánh mắt có chút vi diệu, có chút ngầm hiểu rõ.
Văn Nhân Tư Hải lúc này mới hiểu ra là bản thân đã phạm sai lầm ngu xuẩn lớn
tới mức nào.
“Ta là nghe người khác nói!”
“Ngươi nghe ai nói?”
Thành ca điềm đạm nói: “Lúc nãy tất cả những người đi vào động phủ của ta,
không có ai rời khỏi giữa chừng, cũng không có ai truyền tin ra ngoài cả.”
“Ta… ta…”
Văn Nhân Tư Hải cứng họng, sau đầu ra mồ hôi lạnh.
Trong tình huống gấp rút, hắn ta trực tiếp chơi kiểu vô lại.
“Ta đoán đó! Ta có cảm giác trong lòng, dựa theo cảm giác mà đoán đấy không
được à?”
“Dù gì luyện đan lô bị trộm của Hoằng Thanh Thiên tôn phát hiện ở chỗ này
của ngươi, người vật có đủ, người có ngụy biện như nào cũng không thoát khỏi
liên quan…”
Hắn ta chưa nói xong câu, Hoằng Thanh Tiên tôn lại lần nữa đứng ra.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy, luyện đan lô của ta bị mất khi nào chứ?”
“Ngươi nói gì?” Văn Nhân Tư Hải ngơ ngác.
Điều này hoàng toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
Ngay đến năm vị Tiên quản của Chấp Luật Tư cũng vô cùng choáng váng.
Hoàng Thanh Thiên tôn chắp tay về phía năm người đó: “Việc này là một sự
hiểu lầm, Khương Thành không có trộm luyện đan lô của ta…”
“Việc này là có hiểu nhầm?”
Văn Nhân Tư Hải hoàn toàn không thể nào chấp nhận được việc như này.
Trước đó hắn ta từng nghĩ qua có thể Khương Thành sẽ ngụy biện, có thể sẽ tìm
lý do chối bỏ.
Duy nhất không có nghĩ tới, Hoằng Thanh Thiên tôn sẽ làm như vậy.
Đan lô của ngươi rõ ràng là bị trộm, rõ ràng là tìm được ở đây, vậy mà ngươi
nói là hiểu nhầm?
Ta là đang “ra mặt giúp ngươi” đó, sao mà người lại chủ động đầu hàng trước
rồi?
Đùa gì vậy?
“Hoằng Thanh Thiên tôn, ngươi làm sao mềm yểu, sợ hãi như vậy?”
Hắn ta vô cùng không vui chỉ vào Khương Thành, lớn tiếng nói: “Không lẽ nào
ngươi sợ tên tặc tử này, cho dù là hắn ta có Khê Vũ Chí Tôn chống lưng thì đã
sao, đứng sau ngươi là Chấp Luật Tư, là toàn bộ Thiên cung đó!”
“Ngươi đang nói năng linh tinh gì đó?”
Thân là Đế đan sư Ngũ giai, Hoằng Thanh Thiên tôn sao có thể sợ hắn ta.
Hắn ta chỉ vào Khương Thành, nói một cách nể phục: “Luyện đan lô này, là
ngày hôm qua ta cho Khương Thành mượn, vốn dĩ là món đồ tạm thuộc về hắn,
sao lại nói là trộm rồi?”
Văn Nhân Tư Hải trực tiếp bị hắn ta làm cho tức giận cười lớn.
“Ngươi cho là ta điếc à?”
“Sáng sớm người đã kêu là đan lô bị trộm, tất cả mọi người đều nghe thấy!”
Hoẳng Thanh Thiên tôn bình tĩnh nói: “Đó là sáng sớm nay ta hồ đồ, quên là đã
cho người khác mượn rồi.”
“Các ngươi cũng biết, ta dùng đan lô đã nhiều năm thành thói quen rồi. Đột
nhiên không nhìn thấy, tự nhiên sẽ có chút không thích ứng được.”
“Vốn dĩ cũng chính là một hiểu lầm nhỏ.”
“Chỉ là không ngờ rằng, việc này lại quấy rầy đến cả Chấp Luật Tư rồi, thật là
có lỗi!”
Năm vị Tiên quản của Chấp Luật Tư cũng chết lặng người.
Làm việc nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như
này.
Với kinh nghiệm của bọn họ, đan lô của Hoằng Thanh Thiên tôn chắc là thật sự
bị trộm, không phải là hiểu nhầm gì cả.
Chỉ là không biết vì sao, hắn ta lại lựa chọn bao che Khương Thành.
Không những thế, thậm chí thà là chủ động nói bản thân hồ đồ.
Trên thực tế không chỉ bọn họ, những Trung Đình, Hạ Đình tiên nhân ở đây
cũng đều là hoang mang.
Trước đó khi Văn Nhân Tư Hải và Chấp Luật Tư chưa tới, quả thật là đã tìm
được luyện đan lô ở đây, lúc đó tất cả mọi người đều cho là nhân chứng vật
chứng đầy đủ rồi.
Nhưng lúc đó, Hoằng Thanh người vốn dĩ vừa gấp vừa tức đột nhiên thay đổi
thái độ ngay tại chỗ, tuyên bố đây chỉ là hiểu nhầm.
Lúc đó lão nhân gia hắn cũng nói đây là cho Khương Thành mượn.
Cho tới khi Văn Nhân Tư Hải dẫn người của Chấp Luật Tư tới, hắn ta và
Khương thành rất ăn ý đặt luyện đan lô dấu về chỗ cũ, mới phát sinh ra cảnh lúc
nãy.
Bọn họ cũng không ngốc, đến bây giờ tự nhiên là đều hiểu, đây chính là một
màn vu oan giá họa.
Không ngoài dự tính, hung thủ thật sự trộm đan lô chính là Văn Nhân Tư Hải.
Bởi vì hắn ta bạo lộ quá mức là rõ ràng rồi.
Nhưng mà, trước đó Hoằng Thanh Thiên tôn không hề biết mà!
Lúc đầu tìm được đan lô ở chỗ này, trong phút chốc hắn ta làm sao bình tĩnh lại,
đồng thời lựa chọn tin tưởng Khương Thành đây?
Việc này cũng quá là khó tin rồi đó?