được ai.
Một Lê Hàn Ngọc tràn đầy tự tin với những thủ đoạn trừng trị, đã thất bại hai
lần.
Mà sau cùng Băng Linh điện chủ cũng suýt thì trực tiếp nói ra hai chữ vô dụng
rồi.
Việc này khiến một con người trước giờ luôn kiêu ngạo như nàng không thể
chấp nhận được.
Vậy mà một chữ nàng cũng không thể phản bác lại.
Trên danh nghĩa hiện tại nàng đang là “hộ vệ bên cạnh” của Khương Thành, kết
quả lại là người cuối cùng được biết hắn xảy ra chuyện.
Đây là một sự thất trách nghiêm trọng.
Nhục nhã!
Nàng nắm chặt hai tay, ngón cái đã bấu vào thịt.
“Cho dù đi khắp chân trời góc bể, ta cũng phải tìm bằng được ngươi trở về để
dạy dỗ lại!”
Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, nàng cũng biến mất khỏi vị trí.
Cùng lúc đó, cả thần điện cũng náo động cả lên.
Tất cả những hộ pháp chấp sự có mặt đều bị điều động đi tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhiều hộ vệ dốc toàn bộ lực lượng, rất nhanh tràn ra đầy khắp các con
đường ở bên ngoài.
Trong lịch sử của thần điện, có thể hành động với quy mô như lần này, chỉ có
lúc “tà ma dị giới” lần đầu quấy nhiễu.
“Tìm bằng được hắn!”
“Không tiếc bất cứ giá nào!”
“Lật tung ba tấc đất cũng không tiếc!”
Tiếng gào thét của đám hộ pháp vang vọng khắp nơi, thể hiện rõ chuyện này lớn
nhường nào.
Mà đám người đại điện chủ thì tập trung hết tất cả những người lúc đó có mặt ở
hiện trường lại tra hỏi.
Sau khi cẩn thận hỏi rõ tất cả những gì xảy ra lúc đó, mấy người tâm trạng nặng
nề.
Hỏa Linh điện chủ đưa ra kết luận đầu tiên.
“Đây rõ ràng là sớm đã có mưu tính trước.”
Băng Linh Điện chủ gật đầu: “Không ngoài dự đoán, tên bắt cóc đó vẫn luôn
đợi cơ hội xuống tay với đại hiền giả.”
“Rốt cuộc có thể là ai chứ?”
“Có phải là tà ma dị giới mới xuất hiện kia.”
“Không, có lẽ không phải.”
“Đặc biệt lựa chọn xuống tay với đại hiền giả, đương nhiên là bởi vì thiên phú
của hắn, tà ma dị giới sẽ không ở lại tầng đầu tiên quá lâu, bọn họ không có
hứng thú này.”
“Sớm biết hôm đó lúc Phụ Linh, đã phong tỏa tin tức, để tránh Huyền Văn Tử
Kim của hắn truyền ra ngoài rồi.”
Thổ Linh Điện chủ thần sắc thay đổi, tức giận nói: “Lẽ nào là ba tộc còn lại?”
“Rất có khả năng!”
“Bạch Huyền tộc của ta khó khăn lắm mới xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài,
bọn họ sao có thể chịu ngồi yên?”
Hắc Bạch Kim Ngân, ân oán của bốn Huyền tộc lớn này đã có vướng mắc rất
lâu rồi.
Một trăm triệu năm trước, lúc tà ma Dị Giới tấn công, bọn họ đã đã tranh đấu ở
trên vùng đất này suốt mấy tỷ năm rồi.
Loại tranh đấu này từ tầng một, đến tầng thứ sáu đều tồn tại, căn bản không có
cách nào hóa giải.
“Đáng chết!”
“Ba tộc khác tiếp cận thần điện của ta đều sẽ gây ra phản ứng, sao tên bắt cóc
đó làm được chứ?”
Bốn tộc này của huyền giới, chủ yếu dựa vào màu sắc hoa văn ở trên trán để
phân biệt thân phận.
Tụ Phách trì ở Bạch Huyền tộc lấy được huyền tụ, đó chính là hoa văn màu
trắng.
Vì nguyên nhân này, Thành ca thật sự được tính là Bạch Huyền tộc.
Cho nên, hắn hôm đó đi vào Giáng Linh đại điện không hề gây ra bất kỳ phản
ứng nào.
“Rất có thể thần điện đã có nội gián.” Đại điện chủ trầm giọng nói.
Nàng lúc này sắc mặt tràn đầy sự lạnh lùng sát khí, đâu còn sự hòa nhã gần gũi
mà Thành ca thấy thường ngày.
“Không chỉ thuận lợi trà trộn vào đây, còn sắp xếp trước Linh Văn dịch chuyển
có tác dụng một lần duy nhất.”
Lúc bọn họ đang ở đây bàn luận, Khương chưởng môn đã biết nội gián là ai rồi.
Với thực lực của hắn, đương nhiên không thể bị khống chế.
Bởi vì hắn cũng tò mò ai mà cứng đầu như vậy, còn dám chủ động đối phó với
mình, cho nên mới cố ý “phối hợp”.
Nếu như Ma Đế Tiên Đế bên phía tiên giới nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng sẽ
dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc để nhìn tên bắt cóc kia.
Chỉ dựa vào sức mạnh nhỏ bé này của ngươi, vậy mà lại dám cưỡng ép tên ma
đầu mạnh nhất này.
Cũng không nhìn xem chút đạo hạnh đó của bản thân có xứng hay không?
Chê bản thân sống lâu quá rồi hả!
Hai người trong nháy mắt đã dịch chuyển từ thần ffiện đến trong một cái sơn
động cách hơn trăm vạn dặm.
Ở đó, Thành ca đã nhìn thấy một người quen - Lôi Cao.
“Ha ha ha, quả nhiên thật sự đắc thủ được rồi!”
Tên cậu ấm quần là áo lượt này mừng rỡ ra chào đón.
“Địa Tàn các các ngươi làm việc thật là năng suất!”
Tên nam tử mặc tro bào đã cưỡng ép Thành ca đó lạnh nhạt nói: “Lấy tiền của
người, thay người làm việc.”
“Không tệ không tệ, như vậy thì ta yên tâm rồi!”
Lôi Cao lắc đầu khoát tay, thong thả bước đến trước mặt Thành ca, ánh mắt tàn
nhẫn phấn khích nhanh chóng dâng lên.
“Không ngờ đến nhỉ, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Lần đó sau khi bị đánh, hắn vẫn luôn kìm nén sức lực muốn đối phó với
Khương Thành.
Mặc dù Mộc Linh điện chủ từng cảnh cáo hắn tạm thời không được hành động
thiếu suy nghĩ, nhưng gần đây đang bận rộn tìm kiếm tà ma dị giới ở bên ngoài,
cũng không có thời gian quan tâm hắn.
Tên quần là áo lượt Lôi Cao này, mỗi ngày nghe những người xung quanh thần
điện bàn tán về Khương Thành, quả thật sắp tức đến bị tâm thần rồi.
Thành ca còn sống thêm một ngày, hắn lại càng không thoải mái thêm ngày đó,
hoàn toàn không thể nhẫn nại tiếp nữa.
Thế là, hắn âm thầm tìm đến Địa Tàn các.
Cho dù tiên giới, ma giới, hạ giới hay là huyền giới, đều có các cách xây dựng
bí mật khác nhau, dù sao thì không phải tất cả mọi người đều thấy được.
Thành viên của Địa Tàn các, phần nhiều đều là người của bốn tộc, là những
người này đã gây ra chuyện không thể sống tiếp ở trong tộc được nữa.
Dần dần cũng có một chút thành tựu, lén lút làm một số việc giết người đổi
hàng.
Do vị trí của tổng bộ giấu kín, thêm vào đó các cứ điểm ở khắp nơi cũng vô
cùng cẩn thận, hơn nữa luôn luôn lẻn vào giữa bốn tộc, cho nên trừ khi bốn tộc
liên thủ, nếu không cũng không có cách nào diệt trừ những mối họa này.
Mà bốn tộc liên thủ, căn bản là chuyện không thể nào.
Mặc dù Lôi Cao bứt rứt muốn báo thù Khương Thành, nhưng cũng không dám
trực tiếp để thuộc hạ tâm phúc ở thần điện đi làm.
Vậy thì quá dễ ràng bị điều tra ra.
Cái giá dùng một chút huyền thạch, để người của Địa Tàn các đi làm, thần
không biết quỷ không hay tốt biết bao.
“Thật sự không ngờ đến, vậy mà lại là ngươi.”
Tên quần là áo lượt hèn mọn này, Thành ca thật sự quên mất hắn rồi.
Hắn không nhịn được ngạc nhiên: “Không ngờ đến ngươi còn có thủ đoạn này,
hiếm có hiếm có đấy.”
“Ngươi vẫn còn cười được sao?”
Tên bắt cóc Minh Huyền cảnh của Địa Tàn cốc kia cũng không nhịn được mà
kinh ngạc.
Mà Lôi Cao thì gần như phát cáu.
“Ngươi đang giả vờ bình tĩnh đấy hả?”
“Ngươi tưởng rằng như vậy, ta sẽ tha cho ngươi sao?”
Hắn bước đến trước mặt Thành ca, vẻ mặt cũng đã dữ tợn méo mó đi.
“Đại hiền giả cái rắm chó gì, người đắc tội với ta thì đừng mong sống tiếp!”
“Khụ!”
Thành ca cau mày bịt mũi: “Tránh xa ca một chút, khẩu khí của ngươi thật là
thối.”
Lôi Cao trong phút chốc bị châm ngòi.
“Ngươi muốn chết hả!”
Hắn bộc phát huyền lực, độc ác đánh một chưởng xuống.
Sau đó, hắn liền ngã xuống.
Đó không phải là tay Thành ca vươn ra, mà là tên tu sĩ của Địa Tàn cốc kia.
Chỉ thấy hắn chậm rãi thu lại cái dùi nhọn dính máu trong tay lại.
Lôi Cao ở đối diện đang bịt phần bụng phun ra máu vùng vẫy dữ dội, nhìn thấy
là đã biết không ổn rồi.
“Ngươi… không phải ngươi… đã nhận huyền thạch của ta rồi sao?” Trong
miệng hắn phát ra tiếng phun ra cục máu.
Trước khi sắp chết, hắn đưa ra chất vấn không cam lòng và phẫn nộ.
“Có người ra giá cao hơn ngươi, cũng cần hắn.”
Tu sĩ Địa Tàn cốc nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn một tên đần.
“Ta còn cần cảm ơn sự phối hợp của một tên nội gián trong thần điện của ngươi
nữa, nếu không hành động của bọn ta đâu có thuận lợi như vậy?”
Lúc hắn nói xong câu này, Lôi Cao chết không nhắm mắt cuối cùng cũng tắt thở
rồi.
Sau đó, hắn lại bắt cóc Khương chưởng môn một lần nữa, bước lên một Linh
Văn dịch chuyển khác ở trong động.
Vèo một tiếng, bóng dáng của hai người đã biến mất khỏi vị trí.
Lúc xuất hiện lại, đã đến tổng bộ của Địa Khu các.
Nhìn thấy cung điện bí mật hùng vĩ đó, Thành ca biết nghề chính của mình lại
có thể khai trương rồi.
Hắn phối hợp với tên bắt cóc, không phải vì kiếm thêm một chút bổng lộc sao?