“Ta không tin không giết chết hắn!”
“Lên!”
Tên Lam Viêm cầm đầu cắn chặt răng, lại lần nữa xông lên.
Đối mặt với ngọn lửa màu xanh chồng chất, Thành Ca giơ súng nước trong tay
lên.
Không có cách nào khác, lực hỏa này hắn dùng huyền văn cũng không ngăn
được.
Chỉ có thể lựa chọn tin tưởng phương án của hệ thống, chữa ngựa chết thành
ngựa sống.
Biu!
Một cột nước nhỏ bắn ra ngoài.
Trận chiến đấu này có thể nói mỗi một chiêu thức đều nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt có lẽ đã biến hóa không biết bao nhiêu lần.
Đặc biệt là sau khi gia trì thêm quy tắc và huyền văn vào, không gian rất thường
xuyên thay đổi.
So với những chiêu thức khác, so sánh tốc độ của cột nước với ốc sên cũng là
đánh giá cao cột nước.
Nhưng đối mặt với ngọn lửa màu xanh biến hóa khôn lường kia, cột nước lại
chuẩn xác đánh trúng mục tiêu.
Xoẹt!
Trong hư không vang lên âm thanh thứ gì đó bị xé rách.
Ngọn lửa màu xanh đang giương nanh múa vuốt tan thành mây khói, lực hỏa
tầng cao hơn kia giống như là đụng phải thiên địch có thể khắc chế nó.
Cột nước cũng không dừng lại.
Sau khi dập tắt ngọn lửa màu xanh, nó tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay sau đó đột phá từng tầng lực hỏa che chắn trước tên Lam Viêm kia, đánh
tan vòng phòng ngự của hắn dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng “không hề trì hoãn” mà đánh vào mặt của hắn.
Phụt!
Khuôn mặt của hắn bị cột nước đánh vào ướt đẫm.
Tuy vậy nhưng cũng không tạo ra bất cứ thương tổn gì đến hắn.
Toàn bộ quá trình nhìn giống như là một cột nước xuyên qua một đống ảo ảnh
vô dụng, rồi sau đó phun nước vào mặt của đối phương.
Bốn người khác vốn cũng lao tới định đánh Thành Ca đồng thời ngừng lại.
Thương Hư đại đế và đám người Bạch Vô Khải đang cổ vũ phía sau há miệng
thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không rõ đây là chuyện gì.
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tên Lam Viêm kia sờ gương mặt mình, ướt dầm dề.
Hắn ngơ ngác nhìn súng bắn nước mini đối diện, vẻ mặt hơi dại ra.
Chuyện này…
Thành Ca cũng có chút trở tay không kịp.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức mừng như điên lên.
Đờ mờ!
Thật sự có tác dụng.
Súng bắn nước này vậy mà có thể xuyên thủng lực hỏa của đối phương.
Tuy rằng không có cách nào trực tiếp tạo thành sát thương cho địch nhân nhưng
chỉ cần có thể áp chế lực hỏa của đối phương, hắn còn sợ cái rắm?
Nhóm người này lợi hại còn không phải vì có lực hỏa cấp cao hơn sao?
Mình không thể phòng bị, dính vào là bị thương.
Mà sự công kích của mình lại không đánh tan được hàng rào lửa của bọn họ.
Bây giờ súng bắn nước lại trực tiếp giải quyết được vấn đề mấu chốt này.
Còn việc súng bắn nước không thể trực tiếp làm bị thương bản thể của đối
phương?
Đó vốn không phải việc gì khó.
Chỉ riêng võ kỹ, hắn đã có thể nghiền ép cả sư phụ của đối phương luôn được
không.
Không có ưu thế về lực hỏa, đối phương ở trong mắt hắn chỉ là một đám cặn bã.
“Đã bảo trước đó chỉ dùng một nửa thực lực các ngươi còn không tin.”
“Hôm nay lão tử sẽ biểu diễn cho các ngươi một chút, cái gì gọi là nước có thể
nâng thuyền, cũng có thể khắc hỏa!”
Thấy súng bắn nước này mạnh như vậy, Thành Ca rốt cuộc từ làm màu một
cách không chắc chắn đã chuyển mình trở thành làm màu có nắm chắc.
Rồi thấy tay trái hắn cầm Hồng Tuyệt kiếm, tay phải cầm… súng bắn nước cao
cấp.
Giống như hổ lạc vào giữa bầy sói, bắt đầu hình thức nghiền ép.
Năm người đối diện kia cũng không phải đầu gỗ, thấy hắn sắp giết tới vội vàng
thúc giục lực hỏa của mình để ngăn cản.
Lúc này đây kết quả đã khác trước.
Đối mặt với lực hỏa, Thành Ca trực tiếp lấy súng bắn nước ra tấn công.
Phụt phụt phụt!
Một loạt cột nước bắn ra ngoài.
Sản phẩm hệ thống xuất ra khẳng định có hiệu quả.
Cho dù tốc độ của cột nước này có chậm, nhưng vẫn có thể thành công đánh
vào lực hỏa của đối phương.
Cho dù dòng nước vừa nhỏ vừa mỏng manh, cũng có thể bỏ qua tất cả sự công
kích quanh nó, hoàn toàn không bị đánh gãy.
Chính là “bá đạo” không nói lý như vậy.
Xoẹt xoẹt!
Từng đòn tấn công của lực hỏa bị đánh tan.
Từng lớp hỏa phòng ngự bị đánh xuyên qua.
Năm người rất nhanh đều đã bị dòng nước phun lên mặt.
Sau khi đánh xuyên qua lớp phòng ngự, tay trái Thành Ca vung kiếm, Kiếm
Tâm và Huyền Văn lại ra, giết đến trước mặt đối phương dễ như trở bàn tay.
Tay nâng kiếm lên rồi thả xuống, tia lửa vẩy ra.
Tên Lam Viêm đầu tiên ngã xuống, quá trình kia có thể nói nhẹ nhàng.
Tới bước này rồi, Khương chưởng môn thật ra cũng nhìn ra chút manh mối.
Súng bắn nước này đúng thật chỉ là một món đồ chơi.
Nhưng nước bên trong nó lại không tầm thường.
Có lẽ là loại lực thủy nào đó còn cao cấp hơn so với lực hỏa đối diện.
Cho nên mới có thể chấn áp lực hỏa đối diện.
Nếu không thì làm sao có thể có hiệu quả thần kỳ này.
Chẳng qua hệ thống đùa dai, cố ý dùng súng bắn nước, phương thức như trò đùa
để biểu hiện ra sức mạnh cao cấp hơn này.
Thành Ca không kén chọn, dùng tốt là được.
Điểm duy nhất hắn không quá vừa lòng là thứ này chiến đấu thoạt nhìn không
quá uy mãnh.
Thậm chí hình ảnh cũng không nỡ nhìn thẳng.
Dù sao một tay vung vẩy súng bắn nước, một tay múa may kiếm thật sự rất
hiếm thấy.
Kiểu dùng súng bắn nước mở đường, dùng kiếm chém giết này cũng coi như
khơi dòng, trong lịch sử chỉ e chưa từng xuất hiện.
Thành Ca đã giết rồi này.
Cả người ở trên chiến trường tung hoành ngang dọc, đại sát tứ phương.
Vốn một tay dùng súng bắn nước còn có chút không quen, nhưng rất nhanh đã
quen tay.
Thậm chí không thầy dạy cũng biết dùng các kỹ năng “yêu cầu cao độ” như bắn
súng sau lưng, bắn dưới háng, bắn trên không trung liền ba phát.
Thương Hư Đại Đế và bọn người Bạch Vô Khải bên cạnh nhìn đến ngây người.
Hóa ra đại thần thật sự đều chiến đấu như vậy à?
Bọn họ không biết lai lịch của súng bắn nước kia.
Còn tưởng rằng đây vốn dĩ là thực lực của Khương hiền giả, lại càng thêm
ngưỡng mộ hắn.
Cao nhân hành động khác người như vậy à?
Rõ ràng thực lực rất mạnh nhưng lúc chiến đấu lại giống như trẻ con chơi đùa,
nhìn có vẻ chẳng có quy tắc gì.
Mà những người Viêm tộc đối với bọn họ mà nói mạnh đến quá đáng, lại bị
đánh bại bởi kiểu tấn công quỷ dị này.
“Không hổ là Khương đạo hữu!”
Thương Hư Đại Đế nhìn một lúc lâu, tỏ vẻ bội phục.
“Tới cấp bậc như Khương hiền giả, sớm đã không cần phải ngại bất kỳ loại
phương thức chiến đấu nào.”
“Cho dù mỗi một tiếng nói cử động của hắn nhìn có vẻ như một trò đùa, nhưng
lại ẩn chứa thâm ý về đại đạo.”
Bạch Vô Khải gật mạnh đầu đồng ý: “Có lẽ chỉ có lĩnh ngộ được bản chất của
đại đạo mới có thể thoải mái như vậy?”
Kim Hao nhìn chằm chằm vào Thành Ca đang vung vẩy súng nước bằng “tư thế
oai hùng” ở giữa chiến trường, cảm thấy động tác kia nhìn như đơn giản nhưng
thực tế lại rất cao thâm.
Bản thân sử dụng hết sức lực nhưng vẫn không có cách nào tìm hiểu được thâm
ý về đại đạo trong đó.
“Có lẽ là cảnh giới của ta quá thấp, hoàn toàn không nhìn ra!”
“Cao thâm, quá cao thâm!”
“Mỗi một giọt nước đều đại diện cho tạo nghệ đỉnh cao của hắn trên thủy chi
nhất đạo…”
Dưới ánh nhìn chăm chú sùng bái giống như fanboy của bọn họ, Thành Ca
thuận lợi giết chết tên Viêm tộc cuối cùng.
Toàn bộ cuộc chiến không hề khó khăn.
Dưới tình huống lực hỏa không thể sử dụng được, năm tên Viêm tộc chỉ là đám
yếu ớt ở trước mặt hắn.
Vung vẩy súng bắn nước trong tay, bên trong đã không còn nước nữa rồi.
y, thật đáng tiếc, súng bắn nước này không phải vô hạn về đạn dược.
Hắn tiện tay ném súng bắn nước kia sang một bên, sau đó vội vàng đi thu chiến
lợi phẩm.
Trước mắt hắn không dùng được đồ của Viêm tộc, nhưng tương lai chưa chắc
đã không dùng được, đúng không?
Nhưng nhìn thấy hắn tiện tay ném súng bắn nước kia xuống mặt đất, đôi mắt
của Thương Hư Đại Đế và đám người Bạch Vô Khải, Kim Hao, Ninh Chi Lâm
đều sáng lên.
“Khụ, Khương hiền giả, sao ngài lại ném thanh Thần khí hệ thủy này đi?”