Đám cấp cao của bốn tộc đều ngẩn ra.
“Vậy còn bọn ta thì sao?”
Thiên Huyền cảnh và Địa Huyền cảnh thì đi bao vây bốn phía, còn Đế Huyền
cảnh bọn họ nên làm gì?
“Các ngươi?”
Thành ca tự nhủ chẳng lẽ mệnh lệnh của mình còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Các ngươi cũng đi ra bên ngoài, chỉ huy bọn họ bao vây xung quanh là được.”
“Hả?”
Đám cấp cao của bốn tộc gần như sững sờ.
“Vậy ai sẽ chiến đấu với Ảnh tộc?”
Thành ca thản nhiên nói: “Đương nhiên là ta, nếu không ta tới đây làm gì?”
Việc này…
Chỉ có một người chiến đấu thôi sao?
Đám cấp cao nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Việc này dường như rất ỷ lại đúng không?
Không không không, điều này thật điên rồ.
Số lượng của Ảnh tộc nhiều như vậy, cho dù lúc trước Chung Thác có căn
nguyên hộ thể cũng không dám một mình liều lĩnh đánh địch.
Tuy nói Huyền tộc mỗi người đều có huyền văn, cũng coi như là có được một
tâm quy tắc thuộc về chính mình, nhưng uy lực công kích thì lại có lớn có bé.
Đối đầu với một Ảnh tộc Lục giai, Đế Huyền Cửu trọng bọn họ cũng khó bảo
đảm nhất định có thể thắng.
Huống chi nơi này không phải chỉ có một tên hai tên, cũng không phải một
đám, hai đám, mà là có nhiều đến mức che trời lấp đất.
“Ngươi thật sự quyết định như vậy sao?”
“Việc này có vẻ quá nguy hiểm!”
Bọn họ biết Thành chắc chắn có biện pháp đối phó với Ảnh tộc, thực lực của
hắn nhất định cũng rất mạnh.
Nhưng cho dù thực lực của ngươi có mạnh như thế nào thì một người cũng
không thể giết hết nhiều Ảnh tộc như vậy.
Huống chi còn có mấy tôn Ảnh tộc thất giai như hổ rình mồi mà nhìn chằm
chằm vào vị trí rìa kia.
Ở trong suy nghĩ của mọi người, thực lực dù mạnh đến mấy cũng cần đoàn kết
phối hợp với nhau.
Dù sao lúc trước Chung Thác cũng là làm như vậy.
Mỗi lần chiến đấu với Ảnh tộc, người này không chỉ tập hợp đại quân của bốn
tộc lại với nhau, thậm chí còn sẽ vì mục tiêu chiến lược mà hy sinh một phần
lớn tộc nhân.
Đó đã là chiến tích huy hoàng nhất của Huyền tộc khi đối kháng với Ảnh tộc.
Nhưng mà thật đáng tiếc, bọn họ không biết rằng trong từ điển của Thành ca
không có cụm từ “kề vai chiến đấu” này.
“Yên tâm đi, rất nhanh rồi các ngươi sẽ biết thôi.”
Mặc dù có căn nguyên nhận định, đám cấp cao của bốn tộc vẫn nửa tin nửa ngờ.
Sau khi lui ra bên ngoài vết nứt, tạo thành một vòng vây khổng lồ, trong lòng tất
cả mọi người đều đổ mồ hôi hột.
Nhìn Khương hiền giả đứng ở giữa vòng vây, không ai biết trong hồ lô của hắn
chứa thuốc gì.
“Khương hiền giả có xảy ra chuyện không đây?”
“Chỉ có một mình hắn đứng ở đó, thật sự là quá cô liêu.”
“Đúng vậy, nếu như hắn xảy ra chuyện gì thật thì xong rồi.”
“Hầy, Khương hiền giả thật sự quá khinh địch…”
“Chuẩn bị sẵn sàng, hắn nếu xảy ra chuyện, bằng mọi giá cũng phải mang hắn
về.”
“Rõ!”
Trong lúc bốn tộc đang âm thầm nghị luận sôi nổi, Thành ca đột nhiên biến mất
tại chỗ.
Lần nữa nhìn thấy hắn là lúc hắn bước vào bên trong vết nứt.
Vị đại ca này trực tiếp dùng Truyền tống, đi thẳng đến tầng thứ bảy ở phía đối
diện, hơn nữa còn là vị trí trung tâm sào huyệt của Ảnh tộc.
Thật là vô cùng táo bạo!
“Cmn, xong rồi!”
“Hắn muốn làm gì?”
“Điên rồi sao?”
Đám cấp cao của bốn tộc suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Ngươi chính là Thiên Mệnh người được căn nguyên chỉ định có thể đối phó với
Ảnh tộc.
Có thể kiềm chế lại một chút, bảo vệ chính mình thật tốt được không?
Xông vào hang ổ của đối phương một cách ngu ngốc như vậy chính là hành vi
đi tìm chết…
Đại Điện chủ của bốn tộc thậm chí đều có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng hiện lên
trong mắt của đối phương.
Hiện tại bọn họ muốn đem người mang về đều làm không được.
Nếu đi theo hắn xông vào, khẳng định toàn quân sẽ bị diệt, mọi người cùng
nhau bị chôn cùng.
Mà ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy từng mảng lớn bóng đen nhào về phía
Khương Thành, nháy mắt liền bao phủ thân ảnh của hắn.
Trên thực tế, chính Thành ca cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hắn còn tưởng rằng sau lần cuối mà Ảnh tộc đã trải qua thì hiện tại nhìn thấy
mình đều sẽ trốn mất.
Không nghĩ rằng lại cứng đầu như vậy.
Chẳng lẽ không phải cùng một đám à?
Mà những người ở bên ngoài cũng không chờ bao lâu đã lại lần nữa nhìn thấy
hắn.
Không chỉ thấy được hắn, còn thấy được vô số bóng đen hóa thành từng luồng
khói đen, tiêu tán ở không trung.
Chỉ cần tiếp xúc với Khương Thành, thì ngay lập tức liền không có một Ảnh tộc
nào có thể sống sót.
Cho dù là Lục giai hay là Thất giai đáng sợ hơn rất nhiều.
Đều không có ngoại lệ.
Sự tồn tại của hắn giống như là mặt trời soi vào hang động tối đen.
Tất cả bóng đen bị ánh nắng chiếu rọi đều không có chỗ để che giấu, nhanh
chóng biến mất.
Toàn bộ quá trình này có thể dùng từ nghiền nát, tan thành mây khói để hình
dung.
Mà hắn không cần làm bất cứ cái gì, chỉ cần bay khắp nơi là được.
Cực kỳ nhẹ nhàng.
Còn có thể như vậy?
Cằm của đám cấp cao ở bốn tộc đều suýt chút nữa rớt xuống.
Không cần phải chiến đấu, chỉ cần đứng ở chỗ đó thì Ảnh tộc liền chết?
Đây là năng lực gì?
Nhớ lại tình cảnh trước kia bọn họ chiến đấu với Ảnh tộc, lúc đó phải gọi là vô
cùng nguy hiểm, phải gọi là như đang đi trên băng mỏng, không cẩn thận một
chút thôi là có thể bị bám vào người ngay, lâm vào vạn kiếp bất phục.
Mà hiện tại thì sao?
Bọn họ nhất thời suýt chút nữa không nói nên lời.
Bọn họ lúc trước còn có điểm không hiểu, Căn nguyên Huyền giới vì cái gì
nguyện ý khom lưng nhận sai với Khương Thành.
Cho dù hắn lợi hại đến mấy cũng chỉ là một tu sĩ đỉnh phong mà thôi.
So sánh với căn nguyên Thiên Đạo vốn dĩ là không cùng cấp bậc.
Cho dù hắn có biện pháp đối phó với Ảnh tộc thì cũng không đến mức làm cho
căn nguyên cúi đầu thỉnh cầu hắn một cách hèn mọn vậy?
Hiện tại bọn họ đã hiểu…
Vị đại ca này thật đúng là xứng với đãi ngộ đó.
Đây đâu còn là khắc tinh của Ảnh tộc, đây quả thực chính là cha của Ảnh tộc đó
chứ?
Trong lúc bọn họ còn đang ngây người thì Ảnh tộc bên trong đều đang kêu gào
thảm thiết.
Từ lúc nhào về phía Thành ca, tự nhiên trở thành sợ hãi bỏ chạy.
Việc Thành ca truy đuổi đã làm cho tất cả chúng nó đều hoảng loạn chạy ra khỏi
tầng thứ bảy từ vết nứt, tiến vào tầng thứ sáu.
Đám cấp cao của bốn tộc rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao hắn muốn một vòng vây
lớn như vậy.
Đây là vì phòng khi đuổi hết tất cả Ảnh tộc đi, phòng ngừa bọn họ đào tẩu!
“Mau, mau ngăn chúng nó lại!”
“Không cho một tên nào chạy thoát!”
So với Tiên Ma ở phía Tiên giới thì người Huyền tộc khi đối mặt với Ảnh tộc có
sức chống cự mạnh hơn rất nhiều lần.
Dù sao thứ bọn họ am hiểu vốn dĩ chính là chiến đấu cận chiến, lại không cần
hấp thụ lực quy tắc từ ngoại giới.
Ảnh tộc trong khoảng thời gian ngắn không thể ăn mòn được bọn họ.
Đây là một hồi đại chiến xưa nay chưa từng có.
Tứ đại Huyền tộc, hầu hết các cao thủ có cảnh giới trên Địa Huyền cảnh đều
dốc toàn bộ lực lượng.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, giống như một con đập mà chặt chẽ thủ vệ vị trí
bên cạnh vết nứt.
Trên thực tế, có Thành ca, một đại sát khí như vậy ở đây, bọn họ cũng không
cần nghĩ phải chiến thắng Ảnh tộc.
Chỉ cần bảo vệ phòng tuyến, không để Ảnh tộc thoát ra ngoài, chính là đã hoàn
thành nhiệm vụ.
Sau khi vô số Ảnh tộc lao ra, Khương hiền giả rất nhanh cũng đã đuổi giết đến.
Trận chiến sau đó hoàn toàn nghiêng về một bên.
Thành ca xông đến chỗ nào, chỗ đấy liền có từng luồng khói nhẹ bay lên, từng
mảng lớn Ảnh tộc nhanh chóng tan biến thành khói bụi.
Quá trình này đối với hắn mà nói là vô cùng đơn giản.
Chỉ có bốn tộc Kim, Ngân, Hắc, Bạch kia là áp lực.
Bọn họ tuy rằng không cần phải giết chết Ảnh tộc, chỉ cần phòng ngự, nhưng
nhiệm vụ này đối với bọn họ mà nói cũng vô cùng gian nan.
Ảnh tộc sau khi chó cùng rứt giậu đã hoàn toàn điên cuồng, bộc phát ra sức tấn
công vượt xa bình thường.
Sau khi trôi qua vài phút, phòng tuyến của bốn tộc lung lay sắp đổ, cuối cùng
xuất hiện một lỗ hổng.
Nhưng cũng may hiệu suất “giết chóc” của Thành ca vô cùng cao.
Cuối cùng, trước khi Ảnh tộc có thể chạy thoát được, tất cả Ảnh tộc bị bao vây
đều bị tiêu diệt đến không còn một mảnh.