Khương Thành cười truyền âm trả lời: “Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ta vẫn có
thể tiện tay kiếm thêm một chút chiến lợi phẩm nữa.”
Phong Lẫm Đạo Tôn suýt chút ngất luôn.
Cho dù hắn có tin Khương Thành hơn đi nữa, cũng không tin hắn có thể dựa
vào sức lực của một mình mà chống lại được cả Thiên cung.
Những cao thủ từ Băng giới sống đến hiện tại như bọn họ, vẫn luôn tồn tại một
niềm hy vọng.
Đó chính là bọn họ còn có một chủ Băng giới chưa từng hiện thân.
Đó là một “Băng Thần” mà sau này lúc phát triển đến trình độ cao nhất, có thể
thao túng cả một căn nguyên băng, sức chiến đấu áp đảo trên cả Thần Quân!
Đợi đến ngày đó, những tiên nhân từ Băng giới ra như bọn họ, sẽ có một người
của mình không thua gì Thiên đế.
Đồng thời còn có thể nhận được sự giúp đỡ của Băng Thần tương lai, tăng thêm
một bước mức nắm giữ căn nguyên băng của bản thân..
Mà một khi Khương Thành chết trước rồi, chủ Băng giới cũng không còn nữa,
Băng Thần tương lai cũng trở nên công cốc rồi.
Cho nên, hắn không muốn nhìn thấy Khương Thành đi nộp mạng.
“Ngươi nhất định đừng manh động!”
“Chuyện này để ta từ từ lên kế hoạch, không phải là không có cơ hội xoay
chuyển…”
“Không cần đâu, vậy thì quá phiền phức rồi.”
Thành ca trực tiếp khoát tay.
“Trực tiếp giết hết tất cả các ngươi, sẽ sạch sẽ bớt chuyện đi bao nhiêu.”
Nhìn thấy ca đây thật sự đang móc binh khí ra, Phong Lẫm Đạo Tôn suýt chút
bị dọa đái cả ra quần.
Hắc Đình Đạo Tôn ở bên cạnh hết lần này tới lần khác vẫn đang đắc ý.
“Phong Lẫm Đạo Tôn, ngươi định xử trí bọn họ như thế nào?”
Thậm chí hắn còn đùa.
“Sẽ không thật sự vì chút giao tình nửa vời đó của Thương La Chí Tôn, mà đã
định tha cho bọn họ đấy chứ?”
“Ha ha ha ha…”
Những Tiên quan khác của Thần Lôi Tư cũng sôi nổi cười thành tiếng.
“Sao có thể chứ?”
“Phong Lẫm Đạo Tôn có tiếng là công bằng chính trực.”
“Đúng thế, Thương La Chí Tôn cũng sẽ không vì tình riêng mà làm chuyện sai
trái.”
“Tên Khương Thành và Hổ yêu này, còn có đám nữ cung kia nhất định phải bắt
lại hết, nghiêm khắc tra khảo…”
“Người đâu!”
Phong Lẫm Đạo Tôn đột nhiên hét to một tiếng.
Cùng lúc đó, hắn cũng bày ra con dấu thuộc về Tiên quan tam phẩm của Chấp
Luật Tư.
Quan ấn của Thiên cung không phải để trang trí, mà thật sự có tác dụng đặc
biệt.
“Sát Phục Ấn tam đẳng!”
Khi nhìn thấy con dấu có ánh sáng màu vàng lấp lánh kia đang bay lên không
trung, không ngừng xoay tròn, lúc rơi ra từng vệt ánh sáng màu vàng, ngay cả
Hắc Đình Đạo Tôn cũng không kìm được mà kinh hãi hô to.
Ngay sau đó, tất cả những Tiên quan bị ánh sáng màu vàng đó bao phủ, tất cả
đều kỳ lạ sinh ra một loại cảm giác thần hồn bị áp chế.
Dường như có một sợi dây vô hình, đang trói buộc mình.
Cùng lúc đó, liên hệ của bọn họ với Thiên Đạo và căn nguyên cũng bị cắt đứt.
Giống như con chim ở trong lồng.
Trong tình hình như vậy, nếu như bọn họ chiến đấu với người khác, e rằng
không phát huy ra được một phần mười sức chiến đấu.
Người duy nhất có mặt ở hiện trường không bị ảnh hưởng lớn, e rằng cũng chỉ
có Khương Thành thôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân ca đây có ba nghìn Huyền văn, hơn nữa hắn
căn bản không gắn kết với Thiên Đạo.
Có điều trạng thái kỳ lạ của cấp độ thần hồn, vẫn khiến hắn kinh ngạc không
thôi.
Thiên cung còn có loại “Thần khí” này?
Hắn không hề biết, thật ra cái Sát Phục Ấn này cũng chỉ có thể có hiệu quả
trong phạm vi Thiên cung.
Thứ quản thúc chính vẫn là những Tiên nhân từng đăng ký tạo danh sách tại
Thiên cung.
Đề phòng bọn họ chống cự lại lệnh bắt lúc phá án ở Chấp Luật Tư.
Nếu như đặt ở Tà Tiên giới và Đạo Tuyệt Chi Địa, hiệu quả liền trở nên cực kỳ
nhỏ bé.
Sau sự sửng sốt ngắn ngủi, Hắc Đình Đạo Tôn cười lớn.
“Ha ha ha ha!”
“Phong Lẫm đạo hữu, ngươi cũng long trọng quá rồi.”
“Chỉ là bắt mấy tên tôm cá thối nát, lại còn sử dụng bí bảo như Sát Phục Ấn,
đây không phải là giết gà dùng đao trâu sao?”
Sát Phục Ấn tam đẳng, đã là bí bảo có phẩm cấp cực cao.
Chấp Luật Tư phá án, vốn không cần dùng một đại sát khí cấp độ này.
Thông thường sau khi bọn họ xuất hiện, cũng không có mấy tên Tiên quan dám
mạo hiểm với cái giá phải trả khi đối địch với cả Thiên cung mà kháng lệnh,
trực tiếp nhận tội tử hình.
Phong Lẫm Đạo Tôn nghe vậy hơi nhếch khóe miệng.
“Vụ án này liên quan đến Thần Lôi Tư các ngươi, ta há có thể không trịnh trọng
hành sự sao?”
Lời này vừa nói ra, Hắc Đình Đạo Tôn cũng có chút cảm giác được sủng ái
trong lo sợ rồi.
Liền cảm thấy hết sức có thể diện!
Nhìn đi, người ta vì giúp mình bắt kẻ xấu, thái độ nghiêm túc như vậy, tất cả
người và binh khí đều dùng rồi.
Không những không miễn cưỡng, thậm chí cách thức còn có thể nói là cấp bậc
cao nhất của Chấp Luật Tư.
“Phong Lẫm đạo hữu, rất có lòng, nể mặt! n tình này Thần Lôi Tư bọn ta khắc
ghi rồi!”
Thậm chí hắn còn quay về phía những Chí Tôn của Thần Lôi Tư ở phía sau dạy
dỗ vài câu.
“Nhìn thấy chưa, kiểu phong thái sư tử vồ thỏ cũng dùng tất cả sức lực này, mới
là những thứ mà các ngươi nên học hỏi!”
Mười mấy tên thuộc hạ Chí Tôn Thần Lôi Tư kia của hắn, cũng sôi nổi cười hi
hi gật đầu.
“Phải phải phải!”
“Học được rồi!”
“Chấp Luật Tư nể mặt như vậy, bọn ta đương nhiên phải ghi nhớ trong lòng!”
Nhìn thấy Chấp Luật Tư ngay cả Sát Phục Ấn cũng dùng rồi, những Tiên nhân
vây xem kia cũng kinh hồn bạt vía, suýt chút quỳ hết xuống.
Còn Nam Chước chiến đội đại sư, càng lắc đầu than thở.
“Haiz, đây chính là hậu quả của việc động vào đối thủ có cấp độ vượt xa bản
thân.”
“Có lẽ có thể nhất thời ra oai, nhưng khi lôi đình nổi giận, ngay cả một chút cơ
hội phản kháng cũng không có.”
“Chỉ là đáng tiếc các ngươi…”
Nàng lại nhìn đám nữ cung Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ một cái.
Lần này bọn họ đã tuyệt vọng rồi.
Thậm chí không cần Chấp Luật Tư đến bắt, chỉ là cái Sát Phục Ấn kia chiếu
một cái, bọn họ đã yếu ớt ngồi trên mặt đất rồi, toàn thân đều sắp không dùng
được lực nữa.
Hết cách, Sát Phục Ấn tam đẳng là vật dụng của Tiên quan tam phẩm ở Chấp
Luật Tư.
Cái bí bảo cấp bậc này, có thể dùng để trấn áp Chí Tôn, làm suy yếu Đạo Tôn.
Bọn họ chỉ có thể nhìn vị Phong Lẫm Đạo Tôn ở đối diện chậm rãi vung cánh
tay phải của mình lên.
Cùng lúc cũng nhìn thấy một đám Tiên quan của Chấp Luật Tư tất cả đều rút
đạo khí xiềng xích đặc biệt - “Phược Tiên Sách” ra.
Cái thứ này chính là trang bị được chế tạo chính thức với số lượng lớn của Chấp
Luật Tư.
“Trói nữ nhân này và tất cả đám Thần Lôi Tư về quy án, một tên cũng không
được để chạy thoát!”
Phong Lẫm Đạo Tôn lớn tiếng hạ lệnh.
Hắn không dám không hạ cái lệnh này.
Nếu như hắn còn không bắt Thần Lôi Tư, vậy thì Khương Thành sẽ ra tay mất.
Mà một khi Khương Băng chủ ra tay, mười mấy người của Thần Lôi Tư này sẽ
không còn một ai sống sót, Phong Lẫm Đạo Tôn hoàn toàn tin hắn có thể làm
được đến mức này.
Cho nên, để tránh sự việc thêm lớn, cũng để chống lưng cho Thành ca ra oai.
Hắn quyết định bắt đầu từ việc bắt “nguyên cáo” Thần Lôi Tư.
Mệnh lệnh này vừa hạ xuống, đừng nói là đám Tiên quan của Thần Lôi Tư do
Hắc Đình Đạo Tôn cầm đầu, và những Tiên quan vây xem kia, ngay cả mấy vị
Chí Tôn bên phía Chấp Luật Tư cũng trở tay không kịp, ngơ ra tại chỗ.
Đám người Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ, thậm chí còn đang chìm đắm trong
tuyệt vọng.
Còn về Nam Chước, biểu cảm của nàng liền trở thành hoài nghi cuộc đời, sau
đó ngưng lại.
Vừa nghe thấy cái gì?
Chấp Luật Tư không những không bắt Khương Thành, Tam Nhãn Hổ và đám
nữ cung Vũ Tần Tư, Cầm Lạc Tư, ngược lại lại bắt Thần Lôi Tư và mình?
Đùa gì vậy?
Nhất định là sai sót ở đâu đó rồi?
Nhìn thấy đám thuộc hạ Chí Tôn ngơ ra một chỗ giống như gà gỗ, Phong Lẫm
Đạo Tôn lại một lần nữa lớn tiếng quát.
“Sát Phục Ấn hạ xuống, còn không mau nhận lệnh!”
Mấy vị Chí Tôn của Chấp Luật Tư chấn động toàn thân.
Thương La Chí Tôn là người đầu tiên phản ứng lại.
“Vâng!”
Ngay sau đó, hắn liền đem theo dây thừng trực tiếp vọt đến trước mặt Nam
Chước.
Còn chưa đợi người ta phản ứng, sợi dây thừng đó đã hóa thành một đống Hư
ảnh, với tốc độ nhanh như chớp, trói chặt Nam Chước lại.