bay vào sâu bên trong nội địa Tiên tộc.
Hắn không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của Thiên tộc và Tiên tộc nữa.
Đang suy nghĩ xem có nên tìm một chỗ để lại bế quan một tháng nữa hay
không.
Kết quả là va phải một góc vòng vây của Tiên tộc.
Vừa mới nói xong câu “Ta là người qua đường không liên quan gì cả, các ngươi
cứ mặc kệ ta là được rồi.” thì môn phái ở đối diện lập tức ra tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, Khương Thành không phải cùng một phe với bọn
họ.
Cho dù hắn là gian tế của Tiên tộc hay Thiên tộc thì chỉ cần lạc đàn cũng đã đủ
trở thành lý do phải chết rồi.
Vậy nên Thành ca chỉ có thể bất đắc dĩ rút kiếm ra, thỏa mãn nguyện vọng
muốn chết của bọn họ.
Sau khi đánh một trận đại chiến, dựa vào thế đánh gọng kìm trong ngoài “song
nhân đả pháp” hắn đã thuận lợi lấy được đầu của Đạo Thần bên phía quân địch.
Sau đó lại là thu hoạch một cách không kiêng nể, đánh cho đám lâu la ở phía
sau chạy trối chết.
“Ôi, sao phải khổ như vậy chứ?”
“Lại để cho ta vui mừng lấy được một lượng lớn chiến lợi phẩm.”
Thành ca phiền muộn lắc đầu.
Một đám người của Thiên tộc âm thầm quan sát cũng đều nhìn đến ngây người.
Lúc này mới chưa đầy một ngày, vậy mà người này cũng đã giết chết vị Đạo
Thần thứ ba.
Với cả đây còn là tiến sâu vào bên trong nội địa của Tiên tộc và giết người ở địa
bàn của kẻ địch.
Mặc dù làm được như vậy thì sớm muộn cũng sẽ dẫn tới việc có nhiều cao thủ
của quân địch tới vây quét, nhưng chiến tích cũng là thật.
Nếu như truyền lại về hậu phương Thiên tộc, nhất định sẽ gây chấn động và
được vô số người tán dương.
“Khương… tiền bối.”
Nguyệt Khinh vẫn luôn nhìn Khương Thành chậm rãi ung dung thu dọn chiến
trường xong, lúc này mới không nhịn được hiện thân.
Thật ra Thành ca đã phát hiện ra bọn họ từ sớm.
“Không phải đều đã nói lời từ biệt rồi sao, các ngươi còn quay lại để làm gì?”
“Chúng ta bị bao vây rồi!”
Chân Anh Vương cũng gấp gáp dẫn theo những người khác chui ra.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện!”
“Ngươi vừa mới chiến đấu, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của kẻ địch.”
Hắn thúc giục với vẻ mặt lo lắng.
“Chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!”
Nhưng Thành ca cũng không vì thế mà biến động.
“Chúng ta? Người bị bao vây là các ngươi chứ không phải là ta.”
Ca nhún vai, dáng vẻ trông rất nhàn nhã.
“Ngươi…”
Chân Anh Vương suýt nữa đã bị hắn làm cho nghẹn chết.
Trong lòng hắn tự nhủ, ngươi cũng đã giết chết ba Đạo Thần của đối phương,
chẳng lẽ ngươi cho rằng kẻ địch sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Cho dù toàn thân ngươi có là sắt thì có thể bóp nát được mấy cái đinh chứ?
Nhưng mà những lời như vậy hắn cũng không tiện nói rõ ra.
Chỉ có thể khéo léo khuyên nhủ: “Không thể kích động được, có rất nhiều môn
phái bên này của Tiên tộc bao vây.”
Hắn vừa nói như thế, ngược lại Thành ca cảm thấy có hứng thú.
Dù sao bản thân mình có nói là “không liên quan đến ai” thì đối phương cũng
không tin.
Đã như vậy, tốt hơn là nên thu lấy tất cả.
“Cả đời này ca chưa từng bị người khác hù họa chạy trốn, cái đó không phù hợp
với quy tắc làm người của ta.”
“Muốn chạy thì các ngươi cứ chạy mau đi, không cần để ý đến ta.”
Nói xong, hắn còn cố ý phất tay.
Một đám người của Thiên tộc ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đang tự nhủ
ngươi muốn làm gì vậy?
Đứng lại một mình ở trong dã khu của đối phương sao?
Cho dù tam đại Hoàng Giả và ba vị quốc sư có tới đây thì cũng không dám
ngông nghênh như ngươi vậy đâu!
“Khương tiền bối…”
Nguyệt Khinh còn muốn khuyên thêm mấy câu nữa thì ở phía xa đã lại truyền
đến chấn động dữ dội.
“Không ổn rồi!”
Chân Anh Vương lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Kẻ địch ở gần đây đã tập trung về bên này rồi!”
“Quả nhiên là bọn họ có liên lạc với nhau, lần bao vây này có lẽ là đối phương
đang có người thống nhất chỉ huy!”
“Đi mau!”
“Muốn đi thì cũng đã muộn rồi!”
Chỉ thấy hai bên trái phái mỗi bên có một gã Đạo Thần lao ra.
Mà ở phía sau lại có tên Đạo Thần thứ ba nhanh chóng chạy tới.
Phía sau ba người này còn có hơn mười ngàn tên Đạo Thánh Đạo Tôn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là Chân Anh Vương hay Nguyệt Khinh
cũng đều hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu như chỉ là ba tên Đạo Thần thì bọn họ cũng không phải là không có sức
đánh một trận.
Bản thân Chân Anh Vương cũng là Thiên giai thập trọng, thậm chí so với Đạo
Thần sơ giai còn mạnh hơn một chút.
Liên thủ với Khương Thành có lẽ không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là nhân số bên phía Tiên tộc thật sự quá nhiều.
Nhiều người liên thủ nã pháo như vậy sẽ làm cho thiên địa chấn động kịch liệt,
Linh Ý của Thiên tộc vốn không thể nào hòa nhập vào thiên địa một cách ổn
định, khó mà phát huy được thực lực.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Khương Thành cũng bị dọa cho sợ hết hồn.
“Kỷ nguyên đầu tiên này nhiều cao thủ như vậy chăng, Đạo Thần cũng có thể
thấy được ở khắp mọi nơi sao?”
“Quả thực Đạo Thánh đi đầy đường, Đạo Tôn nhiều như chó mà!”
“Chẳng lẽ là vì Thiên Đạo cố ý giúp đỡ?”
Hắn vừa suy nghĩ vừa rút Kỵ Khuyết kiếm ra.
Mà cũng vào lúc này, hắn nghe được hai tiếng truyền âm vừa mừng lại vừa sợ.
“Khương chưởng môn?”
“Khương chưởng môn! Lại là ngươi sao?”
“Tại sao ngươi lại đứng cùng một chỗ với người của Thiên tộc?”
“Hơn nữa còn sử dụng chân thân để xuất hiện ở đây, nếu không phải nhìn thấy
binh khí quen thuộc này của ngươi thì ta cũng không dám nhận.”
Hai người lên tiếng hai bên trái phải chính là hai vị Đạo Thần dẫn đầu.
Thành ca sửng sốt.
Hắn cũng truyền âm đáp lại.
“Các ngươi là ai?”
Hai người bọn họ đều truyền âm một mình, cũng không biết hắn nói các ngươi
là chuyện gì xảy ra.
Lại vội vàng tự mình truyền âm trở lại.
“Ta là Vu Thận, năm đó đến từ Vạn Dung vực của Hạ giới. Có thể ngươi không
nhớ ta, Minh Nghi Chí Tôn là sư phụ của ta.”
“Ta là Mạch Phong, là người của Thiên Khu các!”
Nghe được truyền âm tự giới thiệu của hai người bọn họ, Thành ca cảm giác
thật sự có chút hoang đường.
Quả thực hắn không có chút ấn tượng nào với người Vu Thận ở bên trái kia.
Đừng nói là hắn, ngay cả sư tôn Minh Nghi Chí Tôn của hắn Thành ca cũng
không nhớ ra.
Suy cho cùng năm đó có thể ngồi trong cuộc họp cũng không có người này.
Thậm chí cả cái Vạn Dung vực kia hắn cũng không có ấn tượng gì.
Xem chừng, người này ở kỷ nguyên thứ ba nhiều nhất cũng chỉ là Thiên Tôn.
Xuyên tới kỷ nguyên đầu tiên này lại cứ thế biến thành một Đạo Thần cũng đủ
thần kỳ.
Còn về Mạch Phong thì hắn nhận ra.
Thủ hạ đắc lực của Mâu Vũ, trước khi hồn xuyên qua là một Đạo Tôn, sao bây
giờ cũng là Đạo Thần rồi?
“Khương chưởng môn, gặp được ngươi thật sự quá tốt rồi!”
Tên Vu Thận đó vô cùng kích động, nhìn thấy Thành ca giống như thấy được
tâm phúc vậy, suýt chút nữa đã lên tiếng làm lộ ngay tại chỗ.
“Ngươi cần ta làm thế nào, muốn liên thủ giết chết hai người kia sao?”
“Đừng!”
“Người ở đối diện ngươi cũng là người mình.”
“Cái gì, Tuệ Thạch Đạo Thần cũng là người của ngươi sao?”
Cùng lúc đó, Mạch Phong, người hóa thân thành “Tuệ Thạch Đạo Thần” cũng
vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì, Tú Thông Đạo Thần ở đối diện cũng là người của kỷ nguyên thứ ba
sao? Hơn nữa còn là người quen của ngươi? Trước đó không lâu ta vừa mới ầm
ĩ với hắn một trận đấy.”
“Được rồi, hai ngươi nhìn ta ra hiệu mà làm việc.”
Khương Thành vừa mới bố trí xong, vị Dị Gia Đạo Thần thứ ba đi vào trường
cũng kinh ngạc kêu lên sau khi đã xác nhận lặp đi lặp lại mấy lần.
“Khương Thành!”
“Ha ha, vậy mà lại là ngươi?”
Nhìn cái vẻ mặt vui mừng nhướn mày đó, Thành ca có chút hết chỗ nói rồi.
Không thể nào, tất cả đều là người mình sao?
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi cũng là người quen của ca?”
Tại sao hắn lại dùng chữ “cũng”?
Dị Gia Đạo Thần chẳng qua cũng chỉ hơi buồn bực như vậy một giây đồng hồ,
ngay sau đó hắn lập tức phá lên cười.
“Người quen?”
“Ha…! Ha ha ha ha…”
“Ta làm sao lại thành người quen của ngươi được chứ?”
Trong lòng bàn tay hắn, một cây trượng bằng gỗ sặc sỡ quanh co hiện lên một
cách chậm rãi.
“Năm đó ngươi oai phong như thế nào? Đương nhiên không nhận ra tên vô
danh tiểu tốt như ta rồi!”
Trên gương mặt Dị Gia Đạo Thần được bao phủ bởi nỗi hận thấu xương và sát
khí.
Lúc này Khương Thành mới phát hiện mình đã đoán sai, đây hình như là kẻ
địch.
Cũng được, cuối cùng cũng có một món quà tặng không tới cửa