Tám vị Thiên Đế đưa mắt nhìn nhau.
Nghĩ đến phong cách xưa nay của Lăng, không hẹn mà cùng sinh lòng đề
phòng.
“Ngươi muốn cược gì?”
“Mỗi bảo vật chỉ có thể đưa một người đi qua vách ngăn của Thiên Đạo.”
Lăng đủng đỉnh nói: “Trong khi mười người này chặn lối đi thông với Thứ Tiên
giới, chắc chắn họ sẽ nổ ra xung đột với đám xâm lăng từ bên kia.”
“Và bên đó cũng có vài sản vật đặc biệt, ví dụ như Thiên Khuyết Thạch.”
Thiên Khuyết Thạch chính là một trong những nguyên liệu để luyện chế huyền
khí cao giai của Thứ Tiên giới.
Tuy không quý hiếm bằng Hỗn Độn Ngọc Tuỷ nhưng nó cũng là bảo vật có giá
trị cực cao.
Vả lại nếu có thể mang Thiên Khuyết Thạch về Nguyên Tiên giới thì có thể
dùng nó để thay thế các vật liệu khác nhằm luyện chế đế khí.
Hồn Đế hờ hững nói: “Ngươi định làm gì?”
“Rất đơn giản, mười tuyển thủ lần này sẽ chính là đại diện cho cuộc đấu giữa
chúng ta.”
Ánh mắt Lăng xoẹt qua tám Thiên Đế, từ tốn nói: “Cuối cùng ai mang về nhiều
Thiên Khuyết Thạch nhất sẽ là người chiến thắng.”
“Kẻ thất bại phải nhận thua với người chiến thắng, hơn nữa còn phải bồi
thường.”
Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ một chốc: “Vậy đi, nếu các ngươi thua thì trả cho
ta một phần Hỗn Độn Tử Ngọc Tủy.”
“Ngươi nói gì?”
Tu Đế và Không Đế đồng thời kinh ngạc thốt lên.
“Hỗn Độn Tử Ngọc Tủy?”
“Sao ngươi có thể nói mà không biết ngượng mồm thế chứ?”
“Loại thần vật ấy có thể bắt gặp nhưng chẳng thể tơ tưởng, bản thân bọn ta đã
không có, trả kiểu gì?”
Tử Ngọc Tủy có thể luyện chế ra đế khí thông thiên.
Đế khí cấp bậc ấy có thể phong ấn cấp bậc Cổ Thánh.
Nếu có nó trong tay, đừng nói là càn quét Tiên Võ châu, chí ít cũng có thể quật
ngã các Cổ Thánh còn lại.
Điều kiện tiên quyết là trên đời có tồn tại luyện khí sư mạnh mẽ đến vậy.
Đã qua biết bao năm nhưng mới chỉ có một phần Hỗn Độn Tử Ngọc Tủy từng
xuất hiện ở Nguyên Tiên giới, bằng không mọi người đã chẳng biết rằng thần
vật ấy có tồn tại trên đời.
“Tử Ngọc Tủy là thứ không có khả năng, ngươi điên thật rồi!”
“Vả lại nếu ngươi thua thì sao?”
“Ngươi có thể đền cho bọn ta thứ gì? Lẽ nào ngươi có Tử Ngọc Tủy?”
Lăng lắc đầu: “Đương nhiên ta không có, nhưng nếu ta thua thì sẽ từ bỏ Tiên
Võ Châu, các ngươi muốn làm gì cũng được.”
Lần này đến lượt tám Thiên Đế kinh ngạc bật thốt.
“Ngươi nói gì?”
“Lăng, ngươi nói thật ư?”
Có rất nhiều Chính Thần nhăm nhe Tiên Võ châu.
Sở dĩ nơi này vẫn chưa thất thủ, ngoài việc các Chính Thần tự kiểm soát lẫn
nhau thì nguyên nhân lớn nhất chính là Lăng.
Tiên Võ Châu là một thế giới mới được tạo ra hoàn toàn từ đạo nguyên của
chính nàng, gần như có thể coi là phiên bản mạnh hơn của thánh giới.
Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể làm Tiên Võ châu biến mất trong tầm mắt của
mọi người ngay lập tức.
Trừ phi được nàng cho phép, bằng không cho dù đánh bại nàng thì cũng không
ai có thể cướp mất “thế giới riêng” đặc biệt này.
Huống hồ nàng còn có trợ thủ là Vô Định Thánh Chủ.
Tất nhiên, hàng tỷ tiên nhân ở bên trong Tiên Võ châu không phải là vật tư hữu
của Lăng.
Nhưng nếu nàng buông bỏ việc tu tiên và rút đạo nguyên tự thân khỏi Tiên Võ
châu thì hàng tỷ tiên nhân đó sẽ không thể chống lại sự xâm lược của thần đạo.
Đến lúc đó, tám Thiên Đế có thể tới đây truyền đạo có thể phân chia cái bánh
ngon này.
Điều kiện quá hấp dẫn, quả thực họ rất khó cưỡng lại.
Nhịp thở của Tu Đế cũng dần trở nên nặng nề.
“Ngươi không lấy bọn ta làm trò tiêu khiển chứ?”
“Đây là một chuyện rất lớn, ta không tin ngươi sẽ lấy nó ra đùa…”
Lăng lạnh lùng cắt lời hắn: “Ta mà hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.”
Tám vị Thiên Đế rơi vào trầm tư.
Bọn họ không ngu, nếu Lăng dám cược lớn như vậy thì chứng tỏ nàng đã nắm
chắc phần thắng.
Ấn đường Tâm Đế khẽ nhăn lại, sực nhớ đến điều gì đó.
Vì vậy hắn lắc đầu.
“Canh bạc này chẳng có chút ý nghĩa nào, bọn ta cùng lắm chỉ cử ra được Thiên
Thần, còn bên ngươi có thể phái Tiêu đi.”
Tiêu chính là tên thật của Tiêu Đế.
Những người khác cũng đưa ra phản ứng.
“Đúng thế, Tiêu là Thánh Tôn, hắn cũng có thể tham gia hành động lần này.”
“Thực lực của hắn vốn nằm trên Thiên Thần dưới trướng bọn ta, hơn nữa còn
nắm trong tay bản mệnh chí bảo là Hư Minh đăng, có thể khai triển uy năng
vượt xa những người mà bọn ta cử ra.”
“Ai có thể đánh bại hắn trong cuộc tỷ thí này?”
Vài Thiên Đế bắt đầu nhìn quanh nhìn quất.
“Tiêu, bọn ta biết ngươi tới rồi, ra đi!”
“Tiêu sẽ không đích thân tham dự lần so tài này.”
Lăng nói chắc như đinh đóng cột.
Trong khoảng không bên cạnh nàng, bóng dáng Tiêu Đế từ từ hiện ra.
“Tốt xấu gì thì ngươi cũng phải bàn bạc với ta chứ, quyết định thay ta thế này
không ổn lắm đâu?”
“Lẽ nào ngươi không muốn thế?”
Tiêu Đế lắc đầu, hắn là người có tướng mạo và khí chất rất bình thường.
“Tất nhiên là ta đồng ý, sao có thể bỏ qua chuyện tốt như thế.”
Hắn mỉm cười với tám người phía đối diện: “Ta sẽ phái một Thánh Chủ đỉnh
phong tham gia cuộc tỷ thí này, các ngươi yên tâm rồi chứ?”
Hắn đã nói đến nước này, rồi, tám Thiên Đế càng thêm kinh ngạc.
Vì vậy họ không chịu được mà phải truyền âm cho nhau.
“Bọn họ đào đâu ra sự tự tin ấy?”
“Rất có thể đây là một cái bẫy, phải thận trọng.”
“Chẳng lẽ ở Hám Thiên cung có người vừa đột phá lên Thánh Tôn?”
“Là Hạo Vương hay Gia Vương?”
“Chỉ cần Tiêu không đích thân xuất chiến thì những Thánh Tôn bình thường
khác đâu có gì đáng lo nhỉ?”
“Huống hồ lần cá cược này là tám chọi hai, chúng ta có thể liên thủ với nhau.”
“Đúng, tám nhà hợp tác, bọn họ không thắng nổi đâu.”
“Đây là cơ hội ngàn năm có một để chiếm lấy Tiên Võ châu, không thể bỏ lỡ!”
Tám người cùng quyết định kế hoạch, sau đó mới cắt đứt truyền âm.
Lẫm Đế trầm ngâm một hồi, bắt đầu thử thăm dò mặc cả: “Quả thực bọn ta
không kiếm ra được Hỗn Độn Tử Ngọc Tủy, có thể đổi thành Kim Ngọc Tủy
hay không?”
Hỗn Độn Kim Ngọc Tuỷ có thể luyện chế ra đế khí lăng tiên, cũng có giá trị khó
lường.
Dường như Lăng cũng biết Tử Ngọc Tủy là làm khó người ta.
Vậy nên nàng quả quyết gật đầu: “Được, nhưng ta cần tám phần Kim Ngọc
Tuỷ.”
“Tám phần?”
Vẻ mặt Huyết Đế cứng đờ: “Ngươi tưởng nó là cỏ dại ven đường à, tuỳ tiện tìm
là ra chắc?”
“Bọn ta không gom được nhiều vậy đâu.”
“Vả lại ngươi đã có Hám Thiên phủ, còn muốn nhiều Kim Ngọc Tuỷ như vậy
làm gì?”
Lăng sẵng giọng: “Ngươi quan tâm ta làm gì? Ta muốn bỏ búa để dùng kiếm
đấy, chẳng lẽ còn phải xin phép các ngươi?”
“Tóm lại, các ngươi muốn chiếm Tiên Võ châu thì phải trả một cái giá tương
xứng.”
Mọi người cò kè mặc cả lần cuối, giảm bớt tám phần Hỗn Độn Kim Ngọc Tuỷ
thành bốn phần.
Có hai phe, mỗi bên chi ra hai phần.
Ngoài ra còn phải bù đắp cho Lăng một lượng lớn thiên tài địa bảo, sắp đủ để
luyện ra năm, sáu món đế khí lăng tiên.
Cũng giống như vụ cá cược động trời giữa Thiên Cung và Tà Tiên giới năm ấy,
lần này mười vị Thiên Đế cùng giao ước trong nội bộ.
Và cực kỳ trùng hợp, Khương Thành lại là đương sự.
Chỉ tiếc rằng lúc này tám vị Thiên Đế không hề biết chuyện, hoàn toàn không
biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Khương Thành đợi ở Động phủ của Lăng không lâu lắm.
Chỉ một khắc sau, muội tử đã trở lại với nụ cười không thể che giấu.
“Thành công chưa?”
“Ừ, ừ, thành rồi!”
Lăng vừa nói vừa lôi ra một chiếc búa xinh đẹp và tinh xảo.
Khương Thành có phần ngạc nhiên, hắn có cảm giác hơi đơn giản quá thì
phải…
“Nhanh như vậy mà đã lừa được rồi?”
“Không phải đồ giả ngươi biến ra đấy chứ?”