Người dẫn đầu đều là Thánh Tôn, trong đó gồm hai người là Nhân tộc, một
người thuộc Yêu tộc.
Họ chính là tôn chủ của ba khu phòng ngự lớn.
Trong ba người họ, có một thanh niên đẹp trai lai láng mặc y phục màu trắng,
thu hồi chiếc quạt xếp trên tay.
“Tôn chủ thứ năm, ngươi bảo bọn ta đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”
Nhìn thấy hắn, nụ cười của Lam Anh trở nên rạng rỡ hơn nhiều.
Thậm chí nàng còn chủ động tiến lên, nắm tay hắn và cố ý làm nũng.
“Từ đại sư, chẳng lẽ không có việc thì ta không thể gặp ngươi hay sao?”
Từ tôn chủ nghe vậy không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên có thể chứ.”
“Thiếu Cung chủ mời đến đây, đấy là vinh hạnh của Từ mỗ này.”
Một nam nhân trung niên mặc đồ đen khác, hắn cưng chiều xoa đầu Lam Anh,
cười hỏi: “Tiểu sư muội, có chuyện gì xảy ra à?”
Người này là Phó Chưởng môn của Cửu Đình cung – Việt Thiền, đồng thời là
đại đồ đệ của Lam Uyên Cổ Thánh.
Còn vị cuối cùng - Thánh Tôn trên danh nghĩa của Yêu tộc, sau khi đến hiện
trường, hắn chỉ nhìn lướt qua mọi người, không nói câu nào.
Mà cũng không có ý định chào hỏi.
Thấy vậy, chẳng những Lam Anh không khó chịu, trái lại còn chủ động gật đầu
chào hỏi vị này, tỏ ý thân cận.
Bởi vì Yêu này không chỉ có thực lực rất mạnh, mà phải nói là kẻ xuất sắc nhất
trong số các Thánh Tôn, hơn nữa chỉ cần nhấc tay là dấy lên sóng gió.
Trên Đông Trúc đảo, trừ Phi Tiên môn và Cửu Đình cung, thế lực đứng hàng
thứ ba chính là tông môn do Yêu này dẫn đầu.
Không chỉ như thế, hắn còn nhận được sự ủng hộ của Yêu tộc trên đảo.
Tính như vậy thì Lam Anh có khả năng điều động nhân thủ không hề thua “Cổ
Thánh phụ thân”.
Bà trùm như vậy, đương nhiên Cửu Đình cung phải lôi kéo rồi.
Là tông môn thống trị Đông Trúc đảo, Cửu Đình cung trông có vẻ ngon ăn.
Trong năm vị tôn chủ, chỉ có Tôn chủ thứ nhất Việt Thiền và Tôn chủ thứ năm
Lam Anh xem nhau như người một nhà.
Nhưng trên thực tế, không phải do họ đức độ cao sang.
Mà là do ba vị tôn chủ còn lại đều quá quan trọng.
Tôn chủ thứ hai Ấn Tuyết Nhi đại diện cho Phi Tiên môn, thể nào cũng phải cho
một vị trí.
Vị Thánh Tôn kia của Yêu tộc có thực lực đáng gờm, nếu không cho hắn vị trí
tôn chủ thì sẽ khó làm yên lòng tông môn ở sau lưng hắn và Yêu tộc trên đảo.
Dù sao Đông Trúc đảo không phải chỉ dựa vào một Cổ Thánh, hoặc bất cứ tông
môn nào một thân một mình bảo vệ.
Còn Từ tôn chủ thì khỏi phải nói.
Trong số các Thánh Tôn, sức chiến đấu của hắn không tính là đứng đầu, bản
thân hắn cũng không tạo lập môn phái, nhưng hắn lại tinh thông từ đan khí phù
trận đến y thuật tinh tượng, có thể nói là đại sư của mọi ngành.
Với lại, hắn không có thói kiêu căng quái đản như đám tông sư tầm thường, đối
nhân xử thế cực kỳ khéo léo, rất am hiểu việc kết giao với người khác.
Năm xưa ở Khư giới, không chỉ ở suối nguồn thứ năm, ngay cả suối nguồn thứ
tư và thứ sáu đều có rất nhiều người từng chịu ơn hắn, còn có Tiên nhân xưng
huynh gọi đệ với hắn.
Thậm chí người đứng đầu suối nguồn thứ năm còn tham luận ngang hàng với
hắn.
Ngày hắn đến Đông Trúc đảo, Lam Uyên Cổ Thánh tự mình chào đón, có thể
thấy hắn được xem trọng đến mức nào.
Sau khi hắn nhậm chức Tôn chủ thứ tư, trên đảo vốn có rất nhiều kẻ tâm tư dao
động, muốn đầu hàng Tiên nhân Tu Thần lưu, nhưng sau đó đã một mực ở lại.
Một người như vậy, đương nhiên Lam Anh càng muốn tiếp xúc gần gũi.
Cho dù lý do nàng muốn tiếp cận là hắn tài năng đầy mình, quan hệ rộng đến
mức khó lường, hay chỉ là sinh lòng yêu mến hắn…
Vì thế trên đường đến đại điện giữa hồ, nàng vẫn nắm tay trái của Từ đại sư
không rời.
Hai người đồng hành với nhau, ai không biết còn tưởng họ là bạn đời.
“Lần này gọi mọi người đến đây là vì đại chưởng môn của Phi Tiên môn –
Khương Thành đã trở về.”
“Dù sao hắn cũng là Thánh Tôn, chúng ta phải xem trọng.”
“Cho nên ta gọi mọi người cùng đến gặp hắn, nhân tiện thu xếp vị trí của hắn
trên đảo sau này.”
Lam Anh cất tiếng chầm chậm, giống như hội nghị liên minh trên Đông Trúc
đảo.
Nàng muốn thừa dịp ngày đầu tiên Khương Thành trở về, âm thầm chèn ép địa
vị của hắn.
Nhưng chưa ai kịp tỏ thái độ thì trong điện đã có người chậm rãi bay ra.
“Lam Uyên Cổ Thánh!”
“Tham kiến sư tôn!”
“Tham kiến Cổ Thánh!”
Rất nhiều Tiên nhân ở ngoài vội vàng hành lễ.
Lam Uyên Cổ Thánh nhìn thoáng qua Khương Thành, sau đó chủ động gật đầu
chào hỏi Từ đại sư và tôn chủ của Yêu tộc.
“Về chuyện thu xếp cho Khương Thành, các ngươi thảo luận rồi quyết định là
được.”
“Ta sẽ không có ý kiến.”
Dứt lời, hắn lại nhìn sang nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng ở bên cạnh.
“Lần nghị sự này sẽ do ngươi phụ trách chủ trì.”
Nàng chỉ ở cảnh giới Đạo Thần cao giai, trước mặt Cổ Thánh và nhóm Thánh
Tôn, có thể nói là không bằng một góc.
Nhưng khi nàng ngồi trên ghế chủ vị lại không ai tỏ vẻ bất mãn.
Bởi vì thân phận của nàng cực kỳ cao siêu.
Lạc Tiên đảo vốn có hơn chục ngàn tộc quần và tông môn tạo thành những liên
minh rời rạc, vốn dĩ rất khó thống nhất phối hợp.
Mỗi tộc quần đều có thiên phú đặc biệt, các tông môn cũng có lĩnh vực mà họ
am hiểu, hơn nữa ai nấy đều có lòng riêng.
Sơ sẩy tí thôi là sẽ lâm vào cảnh chiến tranh nội bộ, thậm chí còn cản đường
nhau.
Đừng nói là phối hợp để phát huy sức mạnh chiến đấu cao nhất, bọn họ không
quấy nhiễu cản đường nhau là tốt rồi.
Nhưng hiện giờ tại năm khu vực phòng ngự, các tộc quần và tông môn đều hợp
lại, hơn nữa người nào chức nấy, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp thành một thể hoàn
chỉnh.
Họ có thể làm đến mức này đều nhờ nữ nhân cấp Đạo Thần này ở sau màn chỉ
huy.
Nhờ sự tồn tại của nàng, sức chiến đấu mạnh nhất của Đông Trúc đảo đã được
kích hoạt.
Có thể nói, nếu như không có nàng, cho dù nơi đây có Phi Tiên môn hùng mạnh
và Lam Uyên Cổ Thánh, chưa chắc Đông Trúc đảo đã mạnh đến mức có thể tập
trung bao vây tấn công thần điện.
Sau khi ngồi lên ghế chủ vị, nàng cất giọng cứng nhắc: “Các ngươi có đề nghị
gì, cứ nói thoải mái.”
Ấn Tuyết Nhi là người đầu tiên đứng dậy.
“Chuyện này còn cần gì bàn cãi nữa?”
“Đông Trúc đảo vốn thuộc về Phi Tiên môn, lúc trước giống như rồng không có
đầu, nay Khương Chưởng môn đã trở về, nên trả lại vị trí minh chủ cho chủ cũ
rồi.”
“Bàn về thực lực và thân phận, trừ hắn ra còn ai nữa?”
Thái độ của nàng khiến Lam Anh thật sự bất ngờ.
Nữ nhân này vừa mới tỏ thái độ “không tôn trọng” Khương Thành, hoàn toàn
coi khinh hắn, vậy mà bây giờ lại ủng hộ hắn sao?
Địa vị của năm vị tôn chủ cao đến đâu, cũng phải chịu sự kiềm chế của minh
chủ.
Đây mới thật sự là vị trí đứng đầu Đông Trúc đảo.
Thú thật, nếu không phải vì kẻ thù bên ngoài rình rập ngày đêm, Cổ Thánh cũng
không thể triệu hồi nhiều tộc quần đến vậy.
Ấn Tuyết Nhi vừa dứt lời, rất nhiều Thánh chủ ở ngoài điện lập tức lên tiếng ồn
ào.
“Không thể nào? Minh chủ sao?”
“Muốn lấy lại vị trí của Lam Uyên Cổ Thánh à?”
“Ta còn tưởng có thêm một tôn chủ, không ngờ bọn họ muốn lấy lại vị trí minh
chủ.”
“Liệu có mơ tưởng hão huyền quá không?”
Lam Uyên Cổ Thánh vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy lời đề nghị này quá
buồn cười, không đáng để hắn lên tiếng.
Hắn không mở miệng thì cũng có người lên tiếng thay hắn rồi.