Thiền và Lam Anh hoàn toàn mơ hồ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đám người này điên tập thể rồi hay sao?
Vì để chống lưng cho tiểu tử này mà không màn an nguy của Đông Trúc đảo
chăng?
“Hay, hay lắm!”
“Đây là do các ngươi nói đấy nhé, vậy đừng trách bọn ta tuyệt tình.”
“Bọn ta giờ sẽ đến suối nguồn thứ sáu, sau này các ngươi ở đó mà tự sinh tự
diệt đi.”
Nói xong, Lam Anh nhanh chóng quay người, bay về hướng người của Cửu
Đình cung tụ tập.
Còn đám hộ pháp và trưởng lão như Việt Thiền cũng chỉ do dự hai giây rồi lũ
lượt đi theo.
Mọi người lại lần nữa tụ tập trước động phủ của Lam Uyên Cổ Thánh.
Vị cường giả tự xưng “bế tử quan” này rất nhanh đã lén đi ra.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không pahir nói Khương Thành chưa đến cầu cứu ta thì không được làm phiền
ta rồi sao?”
Lam Anh và Việt Thiền lập tức kể lại đầu đuôi sự việc vừa xảy ra vừa rồi.
Cuối cùng còn hằn học nói: “Hắn thực sự không biết nặng nhẹ, lại dám bảo
chúng ta rời đi, cũng không nghĩ xem không có chúng ta rồi thì còn có thể
chống cự được mấy ngày.”
Lam Uyên Cổ Thánh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chi dù Khương Thành có kishc động, những người khác cũng không đến nỗi
không não vậy chứ?
Lẽ nào không nhìn ra ý nghĩa của Cổ Thánh mình đối với Đông Trúc đảo sao?
“Bọn họ nhất định là đang giả vờ giả vịt, cối ý muốn xem chúng ta sốt ruột, ép
chúng ta phải nhún nhường.”
Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Bước này chúng ta không được lui.”
“Nếu như lui thì tương lai rất khó có lại quyền chủ đạo.”
Đám cấp cao của Cửu Đình cung gật đầu thật mạnh.
“Đúng!”
“Chúng ta không thể lui.”
“Bọn họ muốn day dưa với chúng ta, vậy để xem ai hơn ai!”
“Bọn họ không phải muốn vui vẻ tiễn đưa chúng ta sao, vậy chúng ta rời đi cho
bọn họ thấy.”
“Ta muốn xem thử bọn họ có thể giả vờ được đến lúc nào.”
Rất nhanh, tất cả những môn đồ của Cửu Đình cung đã có được mệnh lệnh.
Thu dọn hết, chuẩn bị rời khỏi Đông Trúc đảo.
Lam Uyên Cổ Thánh vốn không có liên hệ gì với suối nguồn thứ sáu xa xôi,
xung không bảo người bên đó đến tiếp ứng mình.
Bởi vì hắn vẫn không có ý định rời khỏi Đông Trúc đảo.
Chỉ là làm bộ làm tịch, diễn chút chơi, dọa cho những tông môn và tộc quần
khác để bọn họ nghe theo mình.
Chỉ cần vừa nhún nhường thì hòn đảo này sẽ là của Cửu Đình cung ngay.
Đối với bọn họ mà nói, ván cờ này là xem ai nhịn được hơn.
Khi toàn bộ một trăm bảy mươi chín ngàn môn đồ của Cửu Đình cug tập kết lại
ở rìa phía nam của Đông Trúc đảo, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi, Khương Thành
“quả nhiên” đã mang theo một đám cường giả Thánh Tôn đến.
“Chà, đi vội vậy hả?”
Ca này cười tươi như hoa chắp tay với Lam Uyên.
“Cổ Thánh không phải đang bế quan sau, xuất quan rồi hử? Sao không bế thêm
ít hôm nữa kìa?”
Lam Anh còn tưởng hắn đến để giữ mình lại nữa.
Thế là hừ lạnh một tiếng: “Tưởng rằng bọn ta nói đùa sao, đã bảo suối nguồn
thứ sáu đang lôi kéo bọn ta, bọn ta không phải không có nơi nào để đi đâu nhá.”
“Bây giờ các ngươi có hối hận thì cũng muộn rồi.”
“Cho dù người có níu giữ thế nào đi nữa, bọn ta cũng không ở lại đâu.”
Khương Thành và đám người đằng sau ngơ ngác nhìn nhau, sau đó toàn bộ đều
lắc đầu cười.
“Các ngươi hiểu lầm rồi.”
“Bọn ta không dự định sẽ níu giữ gì, chỉ là đến tiễn các ngươi vậy thôi.”
“Hy vọng các ngươi đi đường thuận lợi.”
“Tương lai có cơ hội sẽ gặp lại.”
Nói xong, ca này chủ động vẫy tay, chào tạm biệt trước.
“Ngươi!”
Lam Anh và đám trưởng lão bị tức mà trong lòng buồn bực.
Nghĩ đến các ngươi thật biết diễn mà.
Đến lúc này rồi còn không biết nhún nhường?
Vậy bọn ta chỉ có thể tiếp tục diễn mà thôi.
Lam Uyên Cổ Thánh mang vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Không cần tiễn
nữa, chúng ta đi!”
Nói xong, hắn dẫn đầu bay khỏi Đông Trúc đảo.
Những trưởng lão khác của Cửu Đình cung cũng lũ lượt đi theo.
Bọn họ vẫn cứ diễn.
Trong lòng thầm nói, bây giờ bọn ta thật sự sắp phải đi rồi, các ngươi lúc này
nên sốt ruột rồi chứ?
Nên đuổi theo giữ bọn ta ở lại rồi nhỉ?
Nhưng mà mãi đến khi toàn bộ trăm mấy chục ngàn môn đồ của Cửu Đình cung
bay ra khỏi Đông Trúc đảo, bay đến mấy trăm dặm rồi, cảnh tượng như trong
suy nghĩ vẫn không xảy ra.
Chuyện này khiến Lam Uyên Cổ Thánh vô cùng bực tức.
“Đáng hận, bọn họ muốn tiếp tục giằng co với chúng ta sao?”
“Ta không tin, xem ai hơn ai.”
Nhưng mà đám người Lam Anh và Việt Thiền thì lại có phần lo lắng.
“Tiếp tục đi về phía trước thì sẽ không còn an toàn nữa, lỡ như gặp phải một vài
người của thần điện, bị Chính Thần nhắm vào thì phải làm sao?”
Cơn giận của Lam Uyên Cổ Thánh đã nổi lên, tôn nghiêm của Cố Thánh không
cho phép hắn quay đầu.
Thế là hắn ngang ngược.
“Đến thì đánh lại thôi.”
“Tiếp tục bay về phía trước, ta không tin bọn họ co thể giả vờ được đến cùng.”
Tuy nói như vậy, nhưng sau đó hắn vẫn bất giác giảm tốc độ lại, đồng thời cẩn
thận thăm dò xung quanh từng li từng tí, thử tránh vòng vây của tứ đại thần
điện.
Cứ như vậy, bọn họ chiến đấu với không khí cả hơn chục tỷ dặm, “may mà”
không gặp phải kẻ địch nào.
Nhưng mà bên Đông Trúc đảo kia cũng không hề đuổi theo mời hắn quay lại.
Đám người Việt Thiền và Lam Anh đều có phần buồn bực.
Lẽ nào mấy tông môn của Đông Trúc đảo lại chơi thật?
Chỉ là lời đã nói đến vậy rồi, bọn họ chỉ có thể cắn răng tiếp tục xông về phía
trước.
Tiếp tục chầm chậm về trước mấy ngày, lòng của Lam Uyên Cổ Thánh đã hoàn
toàn thay đổi.
“Đáng ghét, quá đáng ghét.”
“Nếu bọn họ đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, chúng ta đến suối nguồn
thứ sáu thật là được rồi.”
Những trưởng lão khác của Cửu Đình của cũng ôm một bụng giận dữ.
“Đúng, nơi này khonog chứa ông thì tự nhiên sẽ có nơi khác chứa.”
“Tương lai phải xem thử Đông Trúc đảo bọn họ có thể chống cự được mấy canh
giờ.”
“Không có sự giúp đỡ của chúng ta, bọn họ không cần đến một tháng cũng tan
tác rồi.”
“Một tháng? Ngươi đánh giá cao bọn họ quá rồi, ta dám cá không cần đến mười
ngày đã có thể nghe tin Đông Trúc đảo bị công hạ rồi.”
“Giỏi lắm là ba ngày biết chưa?”
Khi bọn họ ba hoa, Lam Uyên Cổ Thánh đã lấy ra đế phù truyền tin, bắt đầu
liên lạc với suối nguồn thứ sáu ở nơi xa.
Rất nhanh, bên kia đã có lời đáp.
Mọi người đang nấp ở trong một sơn cốc chờ đợi.
Qua tầm một thời gian, phía xa đã có hai Cổ Thánh bay đến.
“Phụng mệnh chúa tể, đặc biệt đến hộ tống Cửu Đình cung đến Hàn La chi
nhãn.”
“Ha ha, Lam Uyên đạo hữu, bọn ta sớm đã trông mong rồi.”
Nhìn thấy bên kia phái hai Hư Đế đến, cuối cùng Lam Uyên Cổ Thánh cũng đã
cảm thấy được cảm giác cửu biệt trùng phùng, tâm tình đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó, bọn họ theo hàng rời khỏi địa bàn của suối nguồn thứ nhất trước kia,
bay về suối nguồn thứ sáu.
Hai Hư Đến đến đó chỉ mất một ngày, nhưng tu vi của hơn trăm mấy ngàn
người của Cửu Đình cung lại không đều, sang đó không dễ lắm.
Dù cho bọn họ có men theo các châu và thần điện cũng phải cẩn thận ẩn náu,
cũng trải qua không ít cuộc chiến đấu.
Sau cả bảy ngày sau, đám người của Cửu Đình cung cuối cùng mới thành công
đến được suối nguồn thứ sáu – Hàn La chi nhãn.
Mà lúc này, trăm bảy mươi ngàn môn đồ bọn họ chỉ còn lại trăm bốn mươi ngàn
người.
Nhưng mà theo như đám người Lam Uyên Cổ Thánh thấy thì cái giá này có thể
chấp nhận được.
“Hàn La chi nhãn tuy cũng đang bị bao vây, nhưng có chúa tể toạn trấn, còn
nhàn nhã hơn ở Đông Trúc đảo nhiều.”