Lạc Tu không thể tiếp nhận.
Át chủ bài đã nói sao lại không linh rồi?
Lúc trước ở Vô Thượng Đạo Cấp bên kia, không phải nói tốt lắm sao?
Dưới sự tức giận, ngay cả phép khích tướng hắn cũng đã dùng.
“Lẽ nào ngươi đường đường là Thiên Đế mà còn sợ hắn hay sao?”
Huyết Đế ở nơi xa không những không bị kích, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc gật
đầu.
“Ta đúng thật là sợ hắn.”
Nơi sâu trong lòng, hắn cũng đang lặng lẽ oán thầm.
Ngươi thấy được rồi thì thu tay đi.
Cái tên kia không dùng thân phận đại ca cưỡng hành ép ta ra tay với ngươi chỉ
để ta không đếm xỉa đến thì ngươi nên đốt nhang vui mừng rồi.
Bằng không, ngươi sẽ chết càng thảm hơn.
Hiện tại tốt xấu gì vẫn còn một sợi sinh cơ.
“Đúng là ngang ngạnh ngu xuẩn!”
Nhìn thấy Khương Thành chậm rãi bay đến trước mặt mình, nhưng dường như
không có tiên lực và hồn lực, Lạc Tu đang tức giận, đồng thời lại cũng không
dám khinh địch.
Đồng thời có Thiên Hồn, lực trọc và kiếm đạo hoàn mỹ, cho dù Khương Thành
ngất đi, hắn cũng sẽ cẩn thận mười hai phần.
“Thương Thành, vừa rồi không phải ngươi hỏi ta, tại sao phải ra tay với Long
tộc của Cổ Tiên Giới sao?”
“Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết.”
Trước đó hắn còn nói Khương Thành sắp phải chết, biết cũng không có ý nghĩa
gì.
Hiện tại dường như không nghĩ như vậy nữa.
“Ồ? Tại sao thế?”
Thành ca tràn đầy hứng thú mỉm cười.
Lạc Tu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Vì tương lai của toàn bộ Long tộc và Bán
Long tộc.”
Khương Thành giống như làm quá lên lùi về phía sau nửa bước.
“Vĩ đại như vậy à?”
“Theo như ngươi nói như vậy, Thương Long, Thanh Long, Kim Long còn phải
cảm kích ngươi rồi?”
Lạc Tu như không nghe ra ý chế giễu trong giọng nói của hắn.
“Bọn họ đúng thật là nên cảm kích ta.”
“Ngươi cho rằng bố cục của Nguyên Tiên giới đã cố định rồi sao?”
“Trên thực tế, sự biến đổi lớn vừa mới bắt đầu.”
Khương Thành cuối cùng cũng đã có chút hứng thú.
“Nguyên Tiên giới làm sao?”
Khuôn mặt Lạc Tu chợt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Cơ hội thành Thần sắp
đến.”
Lời này không chỉ Khương Thành, Bán Long tộc và Long tộc phía dưới cũng
đều một đầu mù mịt.
Gì mà thành Thần?
“Không phải ngươi cũng đã là Đạo Thần rồi sao? Còn thành Thần gì chứ?”
“Phía trên Đạo Thần.”
“Nguyên Tổ?”
“Càng cao hơn Nguyên Tổ!” Vẻ mặt của Lạc Tu cực kì nghiêm nghị.
Khương Thành cũng bị sửng sốt.
“Hóa ra phía trên thật sự có cảnh giới càng cao hơn à?”
“Đúng vậy!”
“Cho nên thành Thần thế nào đây?”
Lạc Tu không hề trực tiếp phổ biến khoa học với hắn thành Thần thế nào.
“Thần vị có số lượng cố định đấy.”
“Tám mươi mốt vị Chủ Thần, Nhân tộc năm mươi tư người, hai mươi bảy
người còn lại phân ra những tộc còn lại.”
Khương Thành nghe đến mơ hồ.
Gì mà chín mươi chín vị Chủ Thần, chẳng thể hiểu nổi.
Ngươi thêm cái này vào chơi Bảng Phong Thần à?
“Làm sao có được vị trí này? Đã có người thành Thần chưa?”
Lạc Tu lắc đầu.
“Chưa hề.”
Khương Thành âm thầm chế giễu, vậy ngươi nói cái quái gì?
“Cho nên chuyện này có liên quan gì đến chuyện ngươi bức hại ba đại Long tộc
thượng vị chứ?”
“Hai mươi bảy Thần vị còn lại, ít nhất có hơn vạn tộc quần đang tranh đoạt.”
Lạc Tu nói đĩnh đạc, hiển nhiên đã từng suy nghĩ đến chuyện này vô số lần.
“Trong đó không chỉ có các tộc trên mặt sáng, còn có một vài tộc từ đầu đến
cuối chưa từng xuất thế.”
“Long tộc chúng ta vốn không hề có ưu thế gì.”
“Chẳng hạn như Minh tộc, Quỷ tộc, Huyết tộc, Phượng tộc, Mộc tộc, Hải tộc
hoàn toàn không kém hơn nội tình của chúng ta.”
“Mà Vu tộc, Hoang tộc, còn có Man tộc chưa từng xuất thế, âm tộc, Địa tộc của
thời đại Thượng Cổ, bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta.”
“Một khi Long tộc chúng ta không có Thần vị, địa vị tương lai ắt phải tuột dốc
không phanh, từ đó rơi vào mục tiêu bị người ta ức hiếp.”
“Vì địa vị tương lai của toàn bộ Long tộc, ta chỉ có thể tranh!”
“Tuy nhiên chỉ có hai mươi bảy vị trí, ngươi nói nên tranh thế nào?”
Lần này, hắn vẫn chưa đợi Khương Thành mở miệng đã tự mình nói: “Muốn cố
hết sức mình tranh được Thần vị, vậy ắt phải tập hợp tất cả tinh hoa của nhất tộc
này, nhất định phải trở thành tồn tại mạnh nhất độc nhất vô nhị của nhất tộc
này!”
Khương Thành đã mơ hồ hiểu được.
“Cho nên ngươi hấp thu tinh huyết của Thương Long và Thanh Long?”
“Đúng vậy.”
Lạc Tu gật đầu.
“Cấp bậc của Thương Long và Thanh Long, Kim Long không kém hơn Long
Tổ.”
“Nhưng Long Tổ không thể dung hợp huyết mạch của bọn họ, không thể càng
tiến thêm một bước.”
“Mà ta lại cứ có được thiên phú nuốt chửng dung hợp, ta có thể dung hợp huyết
mạch của Long Tổ và ba đại Long tộc thượng vị ở một thân, có thể hội tụ tinh
hoa của toàn bộ Long tộc!”
“Một khi ta dung hợp huyết mạch của bốn đại Long tộc đỉnh cấp, vậy nhất định
sẽ tiến thêm một bước, vượt qua Long Tổ!”
“Đến một ngày đó, ít nhất ta có nắm chắc chín phần, có thể tranh đoạt được một
Thần vị cho Long tộc!”
“Ngươi nói xem, Long tộc sản sinh ra ta có phải là ý trời không?”
Khóe miệng Thành ca co rút.
Có phải cái tên này điên rồi không?
“Vậy tại sao ngươi không dung hợp huyết mạch Kim Long của Ngao Dương?”
Lạc Tu thản nhiên nói: “Hắn không phải là huyết mạch Kim Long Cửu Trảo.”
Cảm thấy như hắn vẫn coi thường Kim Long Bát Trảo.
Điều này khiến Ngao Dương phía dưới lệ rơi đầy mặt.
Lão tử thật sự cảm ơn tám đời tổ tông nhà ngươi.
“Ngươi còn rất kén chọn.”
Khương Thành nhún vai: “Đây chính là nguyên nhân ngươi ra tay với ba đại
Long tộc?”
“Đúng vậy.”
Lạc Tu gật đầu thật mạnh, sau đó nghiêm nghị nói: “Ta vì vận mệnh của toàn bộ
Long tộc.”
Vẫn chưa đợi Thành ca mở miệng, hắn đã chuyển sang khuôn mẫu khẩn thiết
chân thành.
“Thương Thành, ngươi cũng là Bán Long tộc.”
“Ngươi còn là Thương Long Đại Đế.”
“Hiện tại ta hỏi ngươi, nếu như tương lai khi tranh đoạt Thần vị, Long tộc
không đoạt được một chỗ đứng sẽ suy bại đến mức nào?”
“Lẽ nào ngươi không nên nghĩ cho đại cục của toàn bộ Long tộc, không nên
giúp ta? Không nên thành toàn ta sao?”
Toàn bộ Long tộc và Bán Long tộc phía dưới đều rơi vào trầm tư.
Chuyện tranh đoạt Thần vị này, bọn họ vẫn là nghe nói lần đầu, cũng hoàn toàn
đánh loạn mạch suy nghĩ của bọn họ.
Cảnh giới phía trên Đạo Thần và Nguyên Tổ?
Vậy mà còn có loại tồn tại đó?
Trong nhất thời bọn họ đều không thể đưa ra phán đoán, bởi vì điều đó quả thực
xa xôi quá.
Nhưng Khương Thành lại giống như không cần suy nghĩ.
Hắn không do dự chút nào lắc đầu.
“Long tộc còn không đến lượt ngươi đến ra mặt.”
“Có ta là đủ rồi, ngươi an tâm đi đi.”
Ca có hệ thống đấy.
Mặc kệ ngươi gì mà Thần vị không Thần vị, mở hệ thống trực tiếp đẩy ngang là
được rồi.
Lạc Tu sửng sốt.
Hắn đã nghĩ đến các loại phản bác của Khương Thành, chẳng hạn như địa vị
hiện tại của Long tộc càng thấp càng thảm hơn; chẳng hạn như ngươi chỉ vì Bán
Long tộc, không phải là vì Long tộc; chẳng hạn như ngươi ra tay với Long tộc,
đụng chạm đến vảy ngược của ta…
Mà hắn cũng sớm đã nghĩ xong lí do thoái thác của các loại phản bác.
Nhưng hắn chỉ duy nhất không ngờ rằng Khương Thành thế mà lại nói Long tộc
không cần Lạc Tu hắn.
Điều này khiến hắn nhất thời có hơi phản ứng không kịp.
“Ngươi muốn tranh với ta?”
Vẻ mặt của hắn dần dần trở nên u ám.
“Ngươi cảm thấy ngươi càng có thể đại diện cho Long tộc hơn ta sao?”
Khương Thành lắc đầu.
“Đối với chuyện đại diện tộc này tộc kia, ta không hề có hứng thủ gì, chỉ đơn
thuần là muốn giết ngươi mà thôi.”
“Vừa rồi không phải ngươi nói muốn không chết không ngừng, không phải nói
diệt cỏ phải diệt tận gốc sao?”
Hắn lắc Kỵ Khuyết kiếm trong tay.
“Hà tất còn phí nhiều lời lẽ như vậy chứ?”
“Õng à õng ẹo, lẽ nào ngươi sợ rồi?”