này như Thành Ca, vậy mà đã nhanh chóng làm cho họ nảy sinh thiện ý.
Dù gì thì vừa rồi các tiên nữ cũng đang ở trong tình thế bấp bênh.
Khương Thành xuất hiện ngay giữa không trung, mạnh mẽ ra tay, còn vì việc
nghĩa mà quên mất người nhà.
Vẻ vang rực rỡ được không chứ?
Các tiên nữ ở trên Thiên Cung lâu vậy rồi, cao thủ thì cũng gặp nhiều rồi.
Nhưng người “chính trực”, hay giúp đỡ người khác như thế này, thì hắn là
người đầu tiên.
Nhất thời, ánh mắt của một số vị tiên nữ nhìn Thành Ca đều như đang có chút
hâm mộ.
Kết quả này rất tuyệt.
Nhìn Khương chưởng môn được các tiên nữ vây quanh vừa cảm ơn vừa hỏi
han, khiến Tam Nhãn Hổ ở gần đó có chút ghen tị.
Hắn trước đây xung phong chạy đến là vì muốn chiếm đoạt cơ hội trước.
Lại không hiểu sao sau lại trở thành giúp đỡ cho Khương Thành.
“Hi hi…”
Hắn chỉ có thể xoa xoa tay, nhìn sang Yên Dĩ đang ở bên cạnh, muốn được an ủi
đôi chút.
Nhưng người này chỉ quăng cho hắn một chữ.
“Cút!”“
Mấy ngày gần đây Yên Dĩ vốn không có chút ác ý nào với Tam Nhãn Hổ nữa,
dù gì hắn cũng có ơn, cứu mình từ trong tay Khương Thành.
Trong lòng cũng có chút cảm kích.
Nhưng giờ đã biết hai người họ vốn dĩ đã quen nhau, cái cảm giác cảm kích đó
sớm đã phải bay ra ngoài Cửu Tiêu Vân rồi.
Còn ở phía bên kia, Thành Ca đã thiết lập một tình hữu nghị sơ bộ với các tiên
nữ rồi.
Nhóm các tiên nữ này đại khái có thể chia ra làm ba nhóm.
Một nhóm là vũ nữ của Vũ Tần Tư, cũng chính là bộ phận mà Yên Dĩ suýt chút
bị đưa đến.
Hơn bốn mươi vị Thiên Cung vũ nữ ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ của Vũ Tần
Tư, cũng được gọi là một chi nhánh.
Một nhóm là nhạc nữ của Cầm Nhạc Tư, có khoảng hơn ba mươi người.
Hơn ba mươi người còn lại thì ở vô số các bộ phận khác trên Thiên Cung “làm
việc”.
Có một số thì phụ trách trồng Tiên dược, một số thì phụ trách giúp đỡ luyện
đan, và vô số các loại ngành nghề khác.
Tất cả bọn họ đều sống ở gần đây là bởi vì Thiên Cung đã sắp xếp Động phủ
của họ ở đây.
Đây là một trong những nơi có vô số “Tiên quan cấp thấp nhất”.
Mặc dù nói là cấp thấp nhất nhưng dù gì thì cũng đều là Tiên quan.
Nghĩ lại có rất nhiều Thiên Tôn dưới trướng Gia Vương đạo trưởng đều mới chỉ
là tạp dịch, nếu thực sự nhìn thấy đám vũ nữ và nhạc nữ còn phải lộ ra ánh mắt
ngưỡng mộ nữa.
Vị tiên nữ đứng đầu trong đám vũ nữ tên là Bạch Nguyên, tu vi Thiên Tôn, Tiên
quan bát phẩm.
Lúc này đang nắm lấy tay của Thành Ca còn nhiệt tình giới thiệu hắn cho những
tiên nữ khác.
Còn vị tiên nữ đứng đầu trong đám nhạc nữ tên là Nguyệt Chỉ, cũng là Thiên
Tôn và Tiên quán bát phẩm, nhưng lại rất ngại ngùng, dùng chiếc khăn xanh tựa
như thác nước che đi nửa khuôn mặt của mình, thỉnh thoảng mới liếc nhìn trộm
Khương chưởng môn trong đám người đó.
Trong những tiên nữ còn lại cũng có một vị tiên nữ đứng đầu tên Nam Chước.
Nàng mặc một bộ áo giáp màu xanh nhạt, hai tay ôm một cây kiếm, đứng bên
cạnh với dáng vẻ kiêu ngạo, nghe nói là thành viên của Thiên Vi Quân, là nữ
Tiên quan thuộc loại chiến đấu.
Đắm mình trong cái đám con gái hiền lành này, Thành Ca có chút say mê lại có
chút bùi ngùi.
Nhớ đến năm đó ở Phi Tiên Môn dưới Hạ Giới, lúc lần đầu tuyển người mới,
hắn từng có kế hoạch tuyển một loạt mỹ nhân, muốn biến mình thành một
khoảng xanh giữa vạn bông hoa.
Chỉ tiếc là Kỷ Linh Hàm lại phủ định cái kế hoạch đó.
Tuy rằng những tiên nữ này hiện giờ không phải là người của Phi Tiên Môn,
nhưng cũng coi như là một bước nhỏ để đạt được mục tiêu.
“Đúng rồi, Khương tiền bối, ngươi là Tiên quan mấy phẩm vậy? Nhận chức ở
đâu vậy?”
Đối diện với vấn đề của Bạch Nguyên, Thành Ca không có ý định che giấu.
Hắn vỗ vỗ ngực, nhìn về phía mấy ánh mắt tò mò của mấy vị tiên nữ đó, hắn
đắc ý nói: “Cấp bậc của ta là Ẩn Hoàng, cùng cấp bậc với Thiên Đế, không có
chức vụ cụ thể gì, nhưng lại to hơn bất kì một vị Tiên quan nào!”
Đám đông này dần im lặng, đám tiên nữ vừa nãy còn xôn xao nhìn nhau.
Họ lập tức bật cười.
“Khương tiền bối đúng là thích nói đùa.”
“Làm gì có cấp Ẩn Hoàng cơ chứ?”
“Đúng vậy đó, hơn nữa ngươi sau này cũng đừng tuỳ tiện nhắc đến Thiên Đế
nữa, làm vậy là thiếu tôn trọng, nếu bị người của Chấp Luật Tư nghe thấy thì
phiền phức lắm đó.”
“Khương tiền bối, với sức mạnh của ngươi chắc ngươi là một Tiên quan thất
phẩm tân nhiệm nhỉ?”
Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc tràn đầy sự nghi ngờ, miệng Thành Ca nhếch lên,
nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Ta khó khăn lắm mới nói sự thật, các ngươi lại không tin?
Xem ra cái tên Ẩn Hoàng còn chưa kịp lan truyền rồi.
“Vậy các ngươi cứ coi ta là Tiên quan thất phẩm là được rồi.”
Hắn nhún vai bất lực.
“Đúng rồi, Động Phủ của ta mới đây đã hoàn thành, lần này ta đến đây là để
mời hàng xóm mọi người đến xem!
Đối với việc này, các vị tiên nữ tất nhiên sẽ không từ chối rồi.
Một hàng người rất nhanh đã đến chỗ bờ Lạc Yên hồ trước đó.
Nhưng khi nhìn thấy nơi này, sớm đã không giống trước đây nữa.
Cung điện trải dài hàng trăm dặm ở bên cạnh hồ đều là do Thành Ca dựng nên,
trong đó các đình, đài lầu các điểm xuyến, vườn hoa, vườn chim và những dòng
sông, ao hồ trông khá là tao nhã.
“Woa!”
“Ở đây cũng đẹp quá đi mất?”
“Đây là Động phủ của ngươi sao? Nếu mà không biết trước còn nghĩ đây là
cung điện của Đạo Tôn chứ!”
Các tiên nữ khen mãi không thôi.
Nhưng vị tiên nữ đứng đầu của nhạc nữ Nguyệt Chỉ lại có chút bất an.
“Khương tiền bối, Động phủ của ngươi có phải xây hơi to rồi không, nếu mà bị
Tiên quan của Bỉnh Lễ Tư nhìn thấy, sợ rằng sẽ bị trị tội đó!”
Những tiên nữ khác cũng mới phản ứng lại.
“Đúng đó Khương tiền bối, ngươi không thể làm một Động phủ to lớn như thế
này được.”
“Thiên Cung đã có quy định là Động phủ của Tiên quan thất phẩm không thể
vượt phạm vi quá mười dặm.”
“Mỗi phẩm giai của Động phủ của Tiên quan đều có một đặc điểm kỹ thuật hạn
chế không thể vượt quá.
Nhìn ánh mắt lo lắng của bọn họ, Thành Ca nhất thời không còn gì để nói.
Ấn tượng của hắn đối với Thiên Cung liên tục thay đổi.
Có lúc thì thấy cũng được, nhưng giờ lại thấy có rất nhiều chuyện linh tinh.
“Yên tâm đi, Động phủ này của ta dù có lớn hơn gấp mười lần cũng không ai
dám nói gì.”
Tiên nữ đối với lời nói này của hắn đương nhiên là không tin rồi.
Còn vị tiên nữ xuất thân là Thiên Vi Quân Nam Chước tự nhiên nghĩ ra gì đó,
sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Đúng rồi, thực sự không thể xây Động phủ ở đây được.”
“Khương tiền bối, ngươi vẫn nên đổi chỗ khác thì hơn!”
“Lại sao nữa?”
Thành Ca nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của nàng còn nghĩ có việc gì nghiêm
trọng lắm.
Nam Chước nghiêm nghị nói: “Lạc Yên hồ này là Động phủ của Vân Lãng Cực
Thánh, hắn sớm đã nói, những người bên ngoài không được phép vào khi không
được cho phép!”
Những tiên nữ khác cũng lần lượt hùa theo.
“Đúng đúng đúng, đây là địa bàn của Vân Lãng Cực Thánh đó.”
“Chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thôi, không thì sẽ tự rước họa vào
thân mất!”
“Khương tiền bối, ngươi thực sự phải đổi chỗ khác đó, ở đây không phù hợp
đâu…”
Nghe dáng vẻ của bọn họ làm như có việc gì lớn lắm, Thành Ca suýt chút nữa là
bị chọc cười rồi.
“Vân Lãng Cực Thánh mà các ngươi nói có phải là một con Vân Lãng Lưu Vũ
thú không?
“Đúng rồi, lẽ nào ngươi từng gặp qua hắn sao?”
“Hắn rất nóng tính, còn có tiếng là tính khí cáu kỉnh, dù bọn ta cách hắn rất xa,
nhưng cũng từng nếm thử được sự bất hạnh của hắn…”
Khi các tiên nữ nhắc đến Vân Lãng Cực Thánh, tất cả đều lộ ra dáng vẻ nghĩ lại
còn rùng mình.
“Ngươi đừng có đắc tội với hắn, trừ khi thực lực ngươi phải mạnh lắm thì hắn
mới không thể làm ngươi.”
“Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi, không lại quấy rầy đến hắn!”
Khương Thành dù bận nhưng vẫn ung dung buông lỏng bàn tay.
“Vậy giờ e là đã muộn rồi.”