Trong lòng Thành ca thầm nhủ, nhìn ngươi cũng đâu giống với người có hứng
thú với đại thế ở Huyền giới đâu chứ.
Chắc chắn là cố ý rồi, muốn giành sự nổi bật của mình đây mà!
“Ngươi đã không được dùng Vô Đạo kiếm rồi còn góp vui cái gì nữa chứ?”
“Thương binh tàn tật thì nên tịnh dưỡng thật tốt, ngoan đi, nghe lời biểu ca.”
Đám người Bạch La Chân và Lịch Đường ở phía sau vốn đang vô cùng nghiêm
túc nhìn về phía lối vào.
Nghe xong câu này của hắn đều lao nhao lấy tay che mặt, cạn lời cực kỳ.
Ngươi có thể nào giữ một chút tôn trọng với đại công thần của trận chiến lần
này với được không?
Dù cho không dùng được một kiếm kia nữa, thì cũng đâu thể nói người ta là
thương binh tàn tật chứ.
Thu Vũ Tuyền tức giận trợn mắt liếc ca này một cái.
“Đợi lát nữa ở cửa ải đầu tiên này, ngươi còn phải trông chờ ta gánh theo ngươi
đấy, đừng có mà không biết điều.”
Đi theo Thành ca lâu như vậy, nàng cũng học được không ít vốn từ mới.
Còn về nguyên nhân nàng muốn tham gia cửa ải này thì rất đơn giản.
Đó là muốn so đấu với Khương Thành một chút.
Dù cho cả hai người có ở cùng một đội thì biểu hiện cũng phải phân chia cao
thấp.
Chỉ cần bản thân thể hiện tốt hơn hắn, vậy chứng tỏ nàng đã thắng được hắn
một lần rồi.
“Xí, ta mà còn cần ngươi dẫn dắt à?”
Khương Thành khinh thường bĩu môi, nhưng nghĩ đến việc bây giờ bản thân
không dùng được hack hồi sinh nữa, thế hình như cũng chẳng có tự tin chắc
thắng.
“Vậy tính thêm ngươi nữa đi.”
“Được rồi, những người khác đến cửa màu trắng hết đi.”
“Cái gì?”
“Bọn ta đến cửa màu trắng hết á?”
“Chỉ có hai người các ngươi vượt ải thôi á?”
Mọi người bên Tiểu Huyền giới đều không hề biết nội dung khiêu chiến của ải
đầu tiên là gì.
Nhìn thấy chỉ có mỗi hai người bọn họ thì tất nhiên là chẳng yên tâm một chút
nào rồi.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột lên tiếng khuyên can.
“Khương hiền giả, như vậy không ổn lắm đâu hả?”
“Người nhiều thì sức cũng mạnh, chỉ hai người thôi thật sự ít quá rồi.”
“Ai cũng không biết được ải này nguy hiểm bao nhiêu, cử thêm nhiều người
một chút sẽ ổn hơn đấy.”
Khương Thành khoác tay.
“Quân chỉ cần mạnh chứ không cần nhiều mà, nhiều người để rồi chết oan uổng
ở trong đó, tiếc biết bao?”
Mọi người âm thầm xỉa xói, tinh binh này của ngươi cũng tinh nhuệ dữ thần, chỉ
có hai người thôi đấy.
Chuyện liên quan đến vận mệnh của Tiểu Huyền giới, trận chiến này có ý nghĩa
vô cùng lớn, phần lớn mọi người đều muốn được góp một phần sức.
Lịch Đường trực tiếp đứng ở phía sau Thu Vu Tuyền.
“Muốn ta phải ở bên cạnh hầu hạ bà nội, đây là do ngươi yêu cầu nhé, vậy nên
ta bắt buộc phải đi vào.”
Khương Thành phất tay: “Lần này có thể phá lệ, trẫm ân chuẩn rồi.”
“Lần này không thể ngoại lệ được, ta là một người có nguyên tắc!”
Lịch Đường kiên định lắc đầu, lại còn tiến lên trước một bước, áp sát Thu Vũ
Tuyền hơn.
Cũng đã gọi người ta là bà nội luôn rồi, ngươi có nguyên tắc cái con khỉ á.
Khương Thành chỉ có thể gắt gỏng sờ sờ mũi, ngẫm nghĩ, chắc hẳn nàng sẽ
không cướp nổi sự nổi trội của mình đâu nhỉ.
“Được thôi, tùy ngươi vậy.”
Nhìn thấy Lịch Đường được tham gia đội khiêu chiến, Ôn Trì hiển nhiên cũng
không chịu yếu kém.
“Là một thần tử của Huyền tộc, vào thời khắc quan trọng thế này sao ta có thể
lùi bước được chứ?”
“Dù cho có phải hi sinh tính mạng của mình thì ta cũng không hối tiếc!”
Thành ca còn chưa đâm chọt hắn thì đám người Bạch La Chân và Kim Bột
đứng bên cạnh đã bắt đầu lao nhao muốn được gia nhập rồi.
Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người, có vẻ như muốn cả tập thể một trăm triệu
người cùng nhau vượt ải, Khương Thành không nhìn nổi nữa.
“Ngoài bốn người bọn ta ra, những người khác tất cả đều đến cửa màu trắng!”
“Đây là mệnh lệnh của Đại hiền giả!”
Hắn không hề biết rằng, lúc này ở trong đấu trường, hàng trăm Huyền Thánh
cửu trọng của tám bộ tộc lớn đang sốt ruột chờ đợi bọn họ tiến vào.
“Bọn chúng sẽ phái bao nhiêu người vượt ải nhỉ?”
“Dưới tiền đề không được biết nội dung khiêu chiến, ai cũng sẽ cố gắng mang
thêm nhiều người mà nhỉ?”
“Ta cảm thấy sẽ không ít hơn mười triệu đâu.”
“Tốt nhất là như vậy!”
“Ha ha, mong là càng nhiều càng tốt!”
“Người càng nhiều, bọn chúng chết sẽ càng nhanh.”
Bên phía này của bọn họ được cử ra số lượng gấp đôi kia mà.
Nếu bên Tiểu Huyền giới có càng nhiều người tham gia vượt ải thì chênh lệch
giữa hai bên cũng sẽ càng lớn.
Nhưng lần này nhất định phải khiến bọn họ thất vọng rồi.
Hết cách thôi, ai kêu mạch não của Thành ca không giống với người khác chứ?
Khi bốn người Khương Thành, Thu Vũ Tuyền, Ôn Trì và Lịch Đường đồng thời
xuất hiện ở chính giữa đấu trường, đám người Cảnh Hồi và Dịch Hoài đều lộ ra
vẻ mặt sững sốt cùng lúc.
“Sao chỉ có bốn người thế?”
“Hắn nghĩ cái gì vậy chứ?”
“Lẽ nào hắn đã biết trước hạng mục khiêu chiến rồi à?”
“Chết tiệt, là ai tiết lộ tin tức thế?”
Ánh mắt sắc bén của mấy vị tộc trưởng cứ như chim ưng vậy, quét một lượt
đám Huyền Thánh cửu trọng ở phía sau mình.
Cứ giống như muốn để tên phản đồ nội gián kia tự hiện nguyên hình dưới cái
ánh nhìn bức sát này vậy.
Hơn một trăm Huyền Thánh, ai nấy cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu tỏ ra tuyệt
đối không phải do bản thân tiết lộ, bọn họ không hổ thẹn với lòng!
Mà Thành ca lúc này thì lại bị bầu không khí ở đây dọa cho một phen.
Vừa mới tiến vào đã bị tiếng người huyên náo ầm ĩ làm cho đinh tai nhức óc,
hơi nóng được dấy lên khiến cho dòng khí lưu ở xung quanh cũng vặn vẹo theo.
Bên trong đấu trường khổng lồ này đã ngồi đầy ắp các tu sĩ đến từ khắp nơi trên
Huyền giới.
Phóng mắt nhìn qua, chật kín dày đặc, hoàn toàn không thể đếm được số người.
Cảnh giới của những người này gần như đều ở trên Huyền Thánh lục trọng.
Mà sở dĩ bọn họ xuất hiện ở hàng ghế khán giả này, ngoài việc do bản thân
muốn đến góp vui ra thì cũng là vì được tám bộ tộc lớn gom lại.
Dù sao cũng không biết Tiểu Huyền giới sẽ cử bao nhiêu người, những “khán
giả” này vốn đều là tuyển thủ dự bị của bọn họ cả.
Chỉ là chính bản thân những người này cũng không hay biết mà thôi.
“Nữ nhân kia là Thu Vũ Tuyền à?”
“Hẳn là đúng rồi!”
“Trông cũng… đẹp thật đấy.”
“Đừng nhìn nàng ta, cẩn thận nàng đâm một kiếm giết chết tất cả chúng ta đấy!”
“Không phải đó chứ, lợi hại đến vậy à?”
“Bọn họ chỉ có bốn người thôi sao, đúng là tự kiêu thật đấy.”
“Ở ải này, bọn chúng chắc hẳn không vượt qua được đâu nhỉ?”
“Khó nói lắm, dù sao có Thu Vũ Tuyền kia…”
Những tộc nhân Huyền tộc đang vây xem không hề hay biết quy tắc của cuộc
thi, vẫn còn tưởng rằng ở ải này có thể sử dụng Vô Đạo kiếm.
Thành ca nghe thấy bọn họ bàn tán, trong lòng rất không thoải mái.
Sao tất cả mọi người đều chỉ bàn luận về Thu Vũ Tuyền chứ.
Không nhìn thấy mình mới là nhân vật chính hay sao?
Sau khi bọn họ vào sân, Bạch La Chân và Kim Bột cũng dẫn theo tộc nhân của
Tiểu Huyền giới nối đuôi nhau tiến vào.
Cái đấu trường này là do Di đích thân bố trí, vô cùng thần kỳ.
Nhìn từ bề ngoài cũng chỉ có mấy trăm nghìn chỗ ngồi thôi.
Nhưng hàng triệu người của Tiểu Huyền giới tiến vào lại đều có được chỗ ngồi
của riêng mình.
Nhìn thấy hai cái thùng treo lơ lửng ở giữa không trung, tất cả mọi người đều
không hiểu làm sao.
“Đây là cửa ải gì thế?”
“Tỉ thí như thế nào?”
“Rốt cuộc Di đang muốn chơi trò gì thế?”
Trong lúc bọn họ ở bên này bàn tán xôn xao thì đám người Cảnh Hồi ở một bên
khác cũng đang chuẩn bị rùm beng.
Bên phía Khương Thành chỉ cử ra bốn người, vậy bọn họ phía này chỉ có thể
phái tám người.
“Cố gắng tranh thủ triệt để đánh bại bọn chúng ở cửa ải đầu tiên này đi!”
“Ở ải này, bắt buộc phải cử ra tám Huyền Thánh cửu trọng mạnh nhất!”
Cảnh Hồi khẽ giương cằm, ưỡn ngực lên.
“Ta sẽ không nhường đâu, các ngươi không có ý kiến chứ nhỉ?”
Thực lực của hắn vốn được xếp vào top ba Huyền giới nên tất nhiên mọi người
đều không có ý kiến gì.
“Tính thêm ta nữa!” Dịch Hoài cũng đứng ra.
Nhưng lần này, lập tức có người phản đối.
Đại diện cho cả Đại Huyền giới xuất chiến, vốn chính là một vinh dự vô cùng to
lớn.
Cái cơ hội này, tất cả những Huyền Thánh cửu trọng đang có mặt đều không
muốn bỏ lỡ.
“Dịch tộc trưởng, thực lực của ngươi chưa chắc đã hơn bọn ta, đừng nên lên thì
hơn.”