Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí tông chủ Phác Phong của Cực Tịnh tông còn lặng lẽ dùng Tiên hồn

thăm dò, thăm dò khắp bên ngoài.

Cuối cùng kinh ngạc phát hiện, ở bên ngoài, Tuyết Linh tông mọi sự đều bình

thường.

Căn bản chẳng hề có bất kỳ mai phục nào cả.

Các Trưởng lão của Tuyết Linh tông không hề xuất hiện ở quanh đây.

Chuyện này quả thực rất xấu hổ, cảm giác như vừa nãy bọn họ đang đấu trí đấu

dũng với không khí vậy?

Nhưng vấn đề là… Liễu Hề thực sự đã chết rồi!

“Thế này rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Không lẽ…”

“Chắc cũng không là Hàn Dung và Hàn Trác đâu, bọn họ cũng chưa mạnh đến

thế!”

Sự nhắc nhở của Trưởng lão ở bên cạnh, đã khiến Phác Phong tỉnh táo lại.

Không sai, sức mạnh của Hàn Dung chỉ tương đương xấp xỉ như hắn mà thôi,

không thể nào ở trong tình huống thần không biết, quỷ không hay, có thể giết

chết một Tiên Vương nhất trọng một cách nhẹ nhàng như thế.

Đừng nói là bọn họ, cho dù có là Chuẩn Đế ra tay đi chăng nữa, cũng không

làm được chuyện thế này.

Tiên Vương mạnh như thế nào chứ?

Nếu không trải qua chiến đấu, thì không thể nào giết chết một Tiên Vương

được.

“Lẽ nào là do bản thân Thiên Tinh này quá bất thường chăng?”

“Tất cả cẩn thận một chút!”

Bảo vật quý giá ở trước mặt, cho dù nhân vật quan trọng của tông môn mất

mạng một cách kỳ quái, cũng chỉ có thể lùi về phía sau một chút thôi.

Khi bọn họ lại tiếp tục lần mò đến gần Cửu Thải Thiên Tinh, Hàn Linh đang bị

khống chế cũng suýt chút nữa đã kêu thành tiếng.

Chết rồi!

“Liễu thụ tinh” kia thật sự đã chết rồi, chết ngay trước mắt nàng.

Nếu như không phải Thành Ca đã thông báo trước, nàng tuyệt đối sẽ không tin

chuyện này là do hắn làm.

Nhưng bây giờ, sự thật bày ra trước mắt.

Một vị Tiên Vương, cứ như thế mà mất mạng rồi?

Cũng chính bởi vì bây giờ Tiên hồn bị phong tỏa, không có cách nào truyền âm

được, nếu không thì nàng nhất định sẽ có vô số câu hỏi muốn hỏi Thành Ca.

Tại sao hắn có thể mạnh như thế?

Nếu đã mạnh như thế, vậy tại sao lại bị chuyển đến đây cơ chứ?

Hắn giết Liễu Hề bằng cách nào?

Hắn có thể giết những người khác được không?

Chỉ đáng tiếc, việc duy nhất nàng có thể làm lúc này là liều mạng mà chớp mắt.

Biểu thị nàng muốn nói chuyện với “lão Sơn Thần”.

Rất nhanh, tiếng cười chứa đầy hàm ý trêu chọc đùa giỡn của Thành Ca lại vang

vọng trong hồn hải của nàng.

“Thế nào, bây giờ đã tin ta chưa?”

Hàn Linh vội vàng, điên cuồng chớp mắt.

Nàng tin rồi.

Cho dù không tin đi chăng nữa, thì bây giờ cũng chỉ có thể coi như đây là cọng

rơm cứu mạng cuối cùng mà thử xem sao.

“Muốn ta cứu ngươi cũng được thôi, ngươi cầu xin ta đi.”

Để cứu vãn năng lực làm màu, Thành Ca cũng coi như không cần thể diện nữa

rồi.

Cho dù chỉ là một người tuyết nhỏ, hắn cũng nhất định phải khiến cho đối

phương phục sát đất.

“Ngươi hãy hét thật to, soái ca đẹp trai số một Tiên giới, cầu xin ngươi hãy cứu

con người nhỏ bé đáng thương này đi!”

Hả, chuyện này…

Đứng trước mặt mọi người lại nói mấy lời thoại buồn nôn này với không khí,

hình như hơi mất mặt.

Hàn Linh bắt đầu do dự.

Nhìn thấy nàng do dự như thế, Thành Ca cũng không vội vàng, cứ thế chờ đợi.

Trong lòng Hàn Linh trải qua một hồi mâu thuẫn, do dự, cuối cùng, khát vọng

được cứu sống đã lấn át thể diện.

Nàng không hề muốn bị bắt cóc đến Cực Thịnh tông chút nào.

Có thể thấy được, một khi bị bắt đi, khí hải kinh mạch bị hủy là điều chắc chắn,

thậm chí có thể sẽ gặp phải sự hành hạ còn đáng sợ hơn.

Như thế quả thật khiến người ta không rét mà run.

Thế là, ngay sau đó, nàng đột nhiên hét lên.

“Soái ca cứu ta với!”

Mặc dù giọng nói đột ngột này không lớn, nhưng tất cả những người có mặt ở

đó, cho dù là đệ tử của Tuyết Linh tông hay là cao thủ của Cực Thịnh tông, tất

cả đều bị dọa cho một trận.

Sau đó, tất cả đều mang vẻ mặt giật mình hoảng hốt nhìn nàng.

Đệ tử của Tuyết Linh tông khóe miệng co giật.

Hàn Linh, ngươi bị làm sao vậy?

Cái gì mà soái ca cứu ngươi?

Đã thế này rồi ngươi còn mê trai cái gì nữa hả?

Huống chi chỗ này đã bị đối phương ngăn cách rồi, cho dù ngươi có gào rách cổ

họng, thì bên ngoài cũng không nghe thấy đâu.

Còn các Trưởng lão của Cực Thịnh tông thì bĩu môi.

“Bị dọa cho ngu luôn rồi à?”

“Cứu ngươi?”

“Ngươi có thể trông cậy vào ai đến cứu ngươi đây?”

Sau khi hô xong câu này, cảnh tượng “lão Sơn Thần” đại sát tứ phương trong

tưởng tượng của nàng không hề xuất hiện.

Bởi vì Thành Ca không hài lòng.

“Ngươi không nói theo lời thoại của ta!”

“Không có thành ý gì cả, đúng không? Xem ra khát vọng được sống của ngươi

vẫn chưa đủ mãnh liệt, cũng chẳng đủ thành tâm.”

“Lúc hét soái ca, phải tình cảm, phải xuất phát từ nội tâm…”

“Ngoài ra, tiếng của ngươi bé quá, ta không nghe thấy, không có tinh thần gì

cả!”

Hàn Linh suýt nữa thì bị hắn làm cho tức chết.

Bây giờ nàng thấy hơi hối hận vì lúc trước đã đối xử tốt với hắn như thế, còn

giúp hắn bày trận nữa.

Kết quả, tính khí của hắn lại tồi tệ như thế này!

Nàng nghiến răng, cuối cùng chẳng đếm xỉa gì nữa.

Dùng âm lượng to nhất thuở bình sinh hét lớn: “Soái ca đẹp trai số một Tiên

giới, cầu xin ngươi hãy cứu con người nhỏ bé đáng thương này đi!”

Những đệ tử khác của Tuyết Linh tông bị bắt ở bên cạnh không đành lòng nhìn

thẳng vào cảnh tượng này.

Loại lời thoại sửu nhi như thế này… xem chừng Hàn Linh thật sự điên rồi.

Nhưng nàng điên thì cũng thôi, lại còn muốn tất cả mọi người cùng xấu mặt hay

sao?

Mà những cao thủ đã lần mò được đến Cửu Thải Thiên Tinh thì mặt mang đầy

vẻ mất kiên nhẫn, quay đầu lại.

“Ồn chết đi được!”

“Bắt nàng ta câm miệng lại đi!”

Phác Phong vừa nói xong những điều này, thì không có sau đó nữa.

Trong đầu hắn có tiếng vo ve vo ve, sau đó Tiên hồn và ý thức giống như bị một

cơn bão quét qua, biến thành giấy vụn bay đầy trời.

Sau đó nhanh chóng lụi tàn, diệt vong.

Cho đến tận lúc chết đi, hắn cũng không biết tại sao mình lại chết.

Hết cách, Tiên hồn biến dị của Thành Ca đến Tiên Đế cũng có thể áp chế được.

Cho dù bây giờ, trạng thái Tiên hồn của hắn vẫn chưa hồi phục, nhưng đối phó

với Tiên Vương cũng dư xài, hoàn toàn giống như dùng dao mổ trâu để giết gà

vậy.

Mà trước khi hắn ngã xuống, tất cả những Trưởng lão khác của Cực Thịnh tông

cũng im hơi lặng tiếng mà ngã xuống.

Quang cảnh vắng vẻ, yên tĩnh.

Cảnh tượng kỳ dị đến mức giống y như đã gặp quỷ vậy.

Đệ tử Tuyết Linh tông vẫn đang bị phong tỏa Thần hồn và Tiên lực, mắt to

trừng mắt nhỏ, nhất thời không cách nào tiêu hóa được cảnh tượng đang xảy ra

trước mắt.

Trước đó không bao lâu, bọn họ vẫn đang chìm trong tuyệt vọng và phẫn nộ.

Nhưng bây giờ, ai đó có thể nói cho bọn họ biết là đang xảy ra chuyện gì có

được không?

Như thế này là được cứu rồi đúng không?

Rất lâu sau đó, mới có một đệ tứ cẩn thận từng li từng tí, dè dặt mở lời.

“Bọn họ… chết rồi sao?”

“Không thể nào?”

Đó là Cực Thịnh tông đấy!

Tám vị Tiên Vương, hơn ba mươi vị Tiên Tôn, đột nhiên im hơi lặng tiếng chết

cả lũ, ai dám tin chứ?

“Chắc không phải là đang diễn để lừa chúng ta đấy chứ?”

“Chắc… không phải đâu chứ?”

“Đúng thế, bọn họ cũng không cần thiết phải giả bộ như thế, đúng không?”

Lúc những người khác đang nghị luận bàn tán xôn xao, trong lòng Hàn Linh tựa

như có hàng vạn con ngựa đang dày xéo, loạn thành một cục.

Chuyện này sao có thể cơ chứ?

Chuyện này thế mà lại là thật sao?

Vừa nãy, nàng chỉ ôm tâm lý biết việc hết đường thay đổi, coi như là nỗ lực

cuối cùng mà thôi, quả thực không hề nghĩ đến “Sơn Thần gặp nạn” này thật sự

có thể giết chết toàn bộ cao thủ của Cực Thịnh tông.

Chuyện này thì cũng được thôi.

Mấu chốt là không hề có quá trình chiến đấu.

Trong vòng chưa đầy một giây, tất cả đều bị xóa sổ!

Đây là thủ đoạn như thế nào chứ!

Quả thực là nghe rợn cả người mà!

Nếu như người này ra tay với Tuyết Linh tông, Tuyết Linh tông chắc cũng sẽ bị

diệt sạch sành sanh đúng không?

Nàng bị dọa sợ đến mức rất lâu sau đó cũng không dám hé răng.

Mãi đến khi tiếng cười của Thành Ca lại xuất hiện trong hồn hải của nàng.

“Thế nào, có phải bây giờ cảm thấy hai tiếng soái ca này hét rất xứng đáng đúng

không?”

Đáng?

Hét một tiếng, không những cứu được mạng, còn trừ khử được một đám nhân

vật có máu mặt của tông môn đối địch lớn nhất của Tuyết Linh tông, chuyện

này đã không thể dùng từ đáng hay không đáng để hình dung được nữa rồi,

đúng không?

Hàn Linh nhất thời không biết phải nói gì.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự bàng hoàng trong lòng, nàng hạ giọng,

khẽ hỏi: “Ngươi là Chuẩn Đế sao?”

Hàn Linh chưa từng nhìn thấy Chuẩn Đế cao quý ra tay bao giờ.

Trong mắt nàng, có thể làm được chuyện này, chắc chỉ có Chuẩn Đế mà thôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK