Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vào lúc Thiên tộc bên này trải qua kịch biến liên tục, Thanh ca vẫn chờ

đợi kẻ địch đến tập kích ở Phi Tiên minh.

Chờ đợi mấy ngày mà vẫn không chờ được.

Chuyện này khiến hắn thấy buồn bực vô cùng.

“Lẽ nào Thiên tộc bên đó sợ rồi à?”

“Không phải chứ, ta giết nhiều người của bọn họ như vậy rồi mà bọn họ lại

chẳng có chút phản ứng nào sao?”

“Lẽ nào phải chờ ta phải xuống nước đích thân tiến công vào Vân Điên linh

cảnh sao?”

“Tiến công! Nhất định phải tiến công!”

Trong điện vang lên tiếng to nhất là của Phạm Lôi.

Lão già này lần trước bị đám cấp cao bên Thiên tộc đâm sau lưng một nhát, bây

giờ cực kì muốn trả thù.

Nhưng chút thực lực của bản thân hắn chả bõ bèn gì, chỉ có thể đi cạnh thành ca

phất cờ hò hét, miễn cường duy trì thể diện mặt mũi.

“Đánh tan Thiên tộc, diệt trừ tộc bọn chúng!”

“Một người cũng không được giữ lại.”

“Ngươi có ý gì?”

Biểu cảm này của hắn khiến Nguyệt Khinh ở bên cạnh vô cùng tức tối.

Mê muội này lần trước chạy đến khuyên Thành ca mau trốn đi, coi như cũng

đứng về phía Thành ca rồi.

Nhưng chuyện này không có nghĩa là nàng hi vọng Thiên tộc sẽ bị diệt.

Nàng không biết người đứng trước mặt chính là quốc sư nguyệt hoàn, tức giận

la hét với Phạm Lôi: “Thiên tộc bọn ta thì liên can gì ngươi chứ?”

“Trước đó tiến công Phi Tiên minh là quá đáng rồi, nhưng mà cũng trả giá bằng

máu mà.”

“Tương lai ta sẽ là người giảng hòa cho hai tộc, hai bên không cần phải cùng

sống…”

“Giảng hòa?”

Phạm Lôi không kìm được mà bật cười.

“Ha ha, lại còn giảng hòa?”

“Ngây thơ…”

“Ngươi…”

Nhìn thấy trước mắt hai người này hận không thể đánh nhau, Thành ca cũng

phải nhíu mày.

Từ sâu trong lòng hắn cũng nghiêng về việc tiếp tục công đánh Thiên tộc.

Ngươi công đánh ta rồi bị ta phản sát, chuyện cứ thế mà kết thúc à?

Trên thế gian làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ.

Mà cũng ngay vào lúc này, bên ngoài Quy Tàng và Tịch Vân đi do thám tin tức

bay vào.

“Có chuyện lớn rồi!”

Một khắc sau, mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra.

Nhất thời, tất cả mọi người kể cả Khương Thành cũng đều bị ngớ ra.

“Chuyện này… Thiên tộc lại sắp bị diệt rồi sao?”

“Thiên Đạo lại đích thân ra tay ư?”

“Thiên Đạo chí bảo! Ta biết rồi, Thiên Đạo chí bảo xuất hiện rồi.”

Đa số người trong điện đều là từ kỷ nguyên thứ ba đến.

Đối với chuyện Thiên Đạo chí bảo này cũng như sấm bên tai.

Rất nhiều người lập tức đã liên tưởng được.

Lăng Tinh nóng lòng nói: “Thật ra trước kia ta đã lấy làm lạ, hiệu quả thánh

giới của Thiên Uyên thánh chủ và Mệnh Nguyên bút cực kì giống nhau, mà

Sinh Tử thánh giới của Trí Di Thánh chủ cũng gần như Quy Trần phướn…”

“Hóa ra Mệnh Nguyên bút, Quy Trần phướn, Cực Vọng hoàn, Độ Tâm kính mà

sau này chúng ta biết lại thoát thai từ Thánh giới của bốn vị Thánh chủ, chính là

đạo mà khi còn sống bọn họ tham ngộ ra ư?”

“Nếu như vậy thì những Thiên Đạo chí bảo sau đó chẳng lẽ lại là sinh ra sau khi

những Thánh chủ ở kỷ nguyên thứ hai chết đi?”

“Ôi trời ơi, thế này cũng thật khó tưởng tượng được quá rồi nhỉ?”

Mạch Phong nhíu mày nói: “Chuyện này là kết quả do chúng ta đến đây thay

đổi hướng đi của lịch sử mới tạo thành.”

“Đặc biệt là Khương chưởng môn và Thu Vũ Tuyền, có thể nói bốn vị Thánh

chủ đã chết vì họ.”

“Vậy lịch sử vốn có thì sao?”

“Không có sự can dự của bọn họ thì bốn Thiên Đạo chí bảo cũng sinh ra như

thế à?”

Quy Tàng trầm ngâm hồi lâu, chầm chậm nói: “Có lẽ… dù không có sự xuất

hiện của chúng ta thì sau kỉ nguyên thứ nhất vẫn sẽ có đại kiếp khác, bốn vị

Thánh chủ đó vẫn sẽ chết.”

Những phát hiện này quả thực đã khiến mọi người mở mang tầm mắt, lại không

thể không thấy sợ hãi.

“Đạo tu luyện được, Thiên Đạo còn có thể thu hồi lại được sao?”

“Thiên Đạo rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không cần lo lắng, nếu không chết thì Thiên Đạo cũng sẽ không lấy đi được

Thánh giới của ngươi đâu. Nếu chết đi thì cũng đâu vào đó, chẳng sao cả.”

“Phải đó, đầu tiên ngươi phải tu luyện đến cảnh giới Thánh chủ mới có thể được

Thiên Đạo để mắt tới được.”

Người mà hầu hết những kiếm tu trong điện quan tâm đến nhất vẫn là Thu Vĩ

Tuyền.

“Chẳng phải nàng vẫn chưa chết sao? Sao cũng bị Thiên Đạo lấy mất đạo rồi?”

“Hơn nữa ta nhớ lúc trước nàng không phải là Đạo Thần, sao đột nhiên lại có

Thánh giới của Vô Đạo kiếm chứ?”

“Hay là nàng chính là Vô Đạo kiếm nhân hình?”

Sự suy đoán của bọn họ khiến Khương Thành không thể không cười ra nước

mắt.

“Các ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ, sao nàng có thể là Vô Đạo kiếm được.”

Ca này vẫn mang theo kết luận Thu Vũ Tuyền chính là “Tiên mẫu chuyển thế”

đây.

Theo như hắn thấy thì Tiên mẫu có được Vô Đạo kiếm là hợp tình hợp lí.

Mà bản thân Tiên Mẫu cũng là một Thiên Đạo chí bảo rồi.

Vậy nên chuyện cả Thu Vũ Tuyền và Vô Đạo kiếm đều bị Thiên Đạo thu trở về

cũng là chuyện đương nhiên.

“Nàng và Thiên Đạo có mối quan hệ rất sâu.”

Ca này vuốt hàm râu không hề tồn tại dưới cằm, gương mặt đắc ý như ta sớm đã

dự liệu trước được chuyện này rồi.

“Ta chẳng thấy lạ khi cuối cùng nàng sẽ đứng về phía của Thiên Đạo.”

Đối với sự việc Thiên tộc gặp phải, mọi người trong điện cơ bản đều như cười

trên nỗi đau của người khác, hoặc là vui ra mặt.

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là Nguyệt Khinh.

Muội tử này đã bị tin dữ đánh tan, đau lòng ở một bên.

Nghe thấy lời này, đôi mắt nàng đỏ lên, giọt lệ rơi xuống nhìn sang Khương

Thành.

“Ngươi sớm đã biết được Thu Vũ Tuyền sẽ trở thành Ma thai rồi?”

“Cho là vậy đi.”

Khương Thành quả thực đã sớm biết rồi.

Suy cho cùng thì tên đứng sau muốn tiêu diệt Thiên tộc cũng chính là Thiên

Đạo mà.

Mà bản thân với Thiên Đạo thì vốn không hợp.

Ngược lại, Thu Vũ Tuyền lại cùng một giuộc với Thiên Đạo.

Hắn huơ tay: “Từ đầu ta đã đoán được sau cùng nàng sẽ trở thành kẻ địch của

Thiên tộc rồi, chỉ là không ngờ lại bằng cách bất ngờ vậy thôi.”

Một trận đánh tiêu diệt những cao thủ tinh anh của Thiên tộc, Thành ca tỏ ra vẻ

như tròng mắt mình kinh ngạc đến sắp nổ rồi.

Tương lai khi Thu Vũ Tuyền hoàn toàn thức tỉnh rồi, cũng xem mình như kẻ

địch, vậy có phải cũng sẽ chơi trò này?

“Vậy sao ngay từ đầu ngươi không nhắc nhở bọn ta?”

“Ta nói cũng vô ích, Thiên tộc các ngươi có ai tin ta chứ?”

Nguyệt Khinh nhất thời không có gì để nói.

“Ha ha ha, ta tin.”

Phạm Lôi chẳng hề che đậy giọng cười vui mừng của mình lại.

“Chẳng phải ta sớm đã tuyên bố Khương Thành không phải là Ma thai rồi sao?”

“Chỉ đáng tiếc bọn họ không tin.”

“Đây thật sự là báo ứng! Báo ứng đã lắm ha ha!”

“Đáng tiếc quá, Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng vẫn chưa chết, nhưng

mà chắc cũng không sống được bao lâu nữa đâu nhỉ?”

Có lẽ là bị đả kích quá lớn mà lần này Nguyệt Khinh đã không còn tâm trạng

đâu mà cãi nhau với hắn nữa rồi.

Cả người nàng cứ như mất hồn.

Nàng từ từ đứng lên, bay ra phía ngoài điện.

Nhưng mà vừa mới bay ra đến cửa điện đã bị Khương Thành giữ lại.

“Tránh ra, ta muốn trở về…”

“Ngươi trở về cũng không thay đổi được gì.”

Lời khuyên của Thành ca vừa thành thật mà cũng thật tàn khốc.

“Nếu như những Thiên tộc khác đều bị Thiên Đạo giết chết sạch, vậy ngươi

chính là mầm mống cuối cùng rồi.”

“Nếu giờ ngươi muốn qua đó chết chung thì sẽ là diệt tộc hoàn toàn rồi.”

Trong đầu vốn đang còn ù ù của Nguyệt Khinh bỗng chốc bình tĩnh lại, nàng

phát hiện ra bản thân căn bản chẳng thể phản bác.

Thế là cuối cùng, thần sắc của nàng đã trở thành cầu xin.

“Vậy ngươi giúp bọn ta đi, có thể cứu được Thiên tộc không?”

“Không thể.”

Câu trả lời của Khương Thành không hề do dự.

“Có lẽ trong tương lai ta sẽ bị cuốn vào trong vòng chiến Thiên Đạo, nhưng nó

chẳng có quan hệ gì với sự sống chết của Thiên tộc cả.”

Khi đến Thiên giới, hắn cho rằng trận đại kiếp này là nhằm vào Thiên tộc, sau

này lại nghĩ là nhằm vào người xuyên đến đây. Còn bây giờ thì hắn quả thực

không xác định được mục tiêu của đại kiếp này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK