“Không sai.”
Các Chính Thần đều tỏ vẻ không hiểu.
“Nhưng mà, sao Lăng có thể đổi Khương Thành được?”
“Nếu như nàng ta cảm thấy chắc chắn sẽ thắng, với tác phong của nàng, chắc
chắn sẽ muốn chiếm hết cái hời.”
“Không phải là Lăng thay người, là chúng ta thay người.”
Tâm Đế khá tán đồng nhìn Nguyên Đế một cái.
“Tiêu huynh, ngươi tuyên bố kéo dài thời hạn là đúng rồi, trước mắt chúng ta
cần thời gian để chuẩn bị lại từ đầu.”
“Chúng ta thay người?”
Không Đế nhíu mày: “Chúng ta đã chọn ra những Thiên Thần đứng nhất nhì
trong số thuộc hạ của mình rồi, nếu lại đổi Thiên Thần khác cũng sẽ chẳng có
thay đổi gì lớn hơn đâu…”
Giọng điệu bình tĩnh của Tu Đế cắt ngang lời hắn: “Khương Thành không phải
là người của Hám Thiên cung, nếu Lăng biết mời viện trợ ở bên ngoài, vậy tất
nhiên chúng ta cũng có thể làm theo.”
“Ý của ngươi là, Thánh Tôn?”
“Không sai, có vài Thánh Tôn ở bên ngoài còn mạnh hơn so với những Thiên
Thần dưới trướng của chúng ta.”
Câu nói này được các Chính Thần đang có mặt tán đồng.
Dù cho Thiên Thần và Thánh Tôn cũng xem như là cao thủ cùng cấp bậc,
nhưng đạo của Thiên Thần là được Chính Thần ban cho.
Dựa trên nguồn gốc thì vẫn kém một chút so với việc bản thân từng bước lĩnh
ngộ.
Mặc dù nói có những người tu thần sau khi tu đến cảnh giới Thiên Thần cũng
bắt đầu chậm rãi tìm kiếm thay đổi và đột phá, mong muốn tạo ra một con
đường đi của riêng mình, nhưng số đó chung quy vẫn chỉ là thiểu số.
Mấy Chính Thần đều rơi vào suy tư.
Bọn họ đang suy nghĩ tính khả thi của việc mời viện trợ ở bên ngoài.
Những Thánh Tôn ở bên ngoài đều là các nhân vật cầm đầu phái tu tiên, không
hề có quan hệ tốt với mấy Chính Thần như bọn họ.
Đôi bên thậm chí còn đối địch với nhau.
Khoan hãy nói người ta có đồng ý giúp đỡ hay không, dù có đồng ý rồi thì chắc
chắn cũng phải trả một cái giá không rẻ.
“Lỡ như Thánh Tôn cũng không thắng nổi Khương Thành thì làm sao?”
“Vậy chúng ta không chỉ phải bồi thường vụ cá cược, mà đương không còn phải
cho những Thánh Tôn kia một món thù lao, truyền ra ngoài mất mặt muốn
chết.”
“Đến lúc đó bên ngoài lại nói tu thần không bằng nổi tu tiên.”
Ngay lúc bọn họ hết đường xoay sở, trong đầu Huyết Đế đột nhiên lóe lên một ý
tưởng.
“Có một người có thể giúp được chúng ta đấy!”
“Chỉ cần mời được hắn, hy vọng thắng Khương Thành sẽ tăng lên rất nhiều!”
“Ai?”
“Thu Vũ Tuyền!” Tâm Đế nhả từng chữ một, nói ra cái tên kia.
Chân mày của các vị Thiên Đế lập tức giãn ra ngay.
Nguyên Đế vỗ tay cười lớn, “Ha ha, hay lắm, hay lắm!”
Tu Đế gật đầu thật mạnh. “Người này quả thực là sự lựa chọn thích hợp nhất.”
“Thu Vũ Tuyền cũng biến mất nhiều năm rồi, nàng ta vẫn còn sống đấy chứ?”
Lẫm Đế nói: “Còn chứ, khoảng thời gian trước ta còn tình cờ nghe được tin tức
của nàng ta nữa mà.”
“Hiện giờ nữ nhân này có thực lực thế nào?”
“Trên Thánh Chủ, tình hình cụ thể thì không rõ.”
“Vậy là đủ rồi!”
Huyền Đế vừa giải quyết được buồn bực ban nãy, trên mặt đã tràn đầy phấn
chấn.
“Nữ nhân này cũng mang khí vận tuyệt vời trên người, năm đó nàng ta và
Khương Thành được xưng là song kiêu của Thiên cung, vẫn chưa từng rơi
xuống thế yếu bao giờ!”
Hồn Đế cao ngạo nói: “Trong tay cầm Vô Đạo kiếm, nàng vốn nên là Thiên Đế
thứ mười một đấy biết chưa? Khương Thành là cái thá gì ở trước mặt nàng
chứ?”
“Hơn nữa lần đặt cược này là tám chọi hai, nàng còn nhận được sự giúp đỡ của
bảy Thiên Thần khác nữa, chắc chắn sẽ chiến thắng Khương Thành!”
“Nàng còn là thuộc hạ cũ của Thiên cung chúng ta, người của mình, mời nàng
sẽ không hề mất mặt một xíu nào.”
Không Đế vuốt chòm râu đen dài, đắc ý cười nói: “Lăng còn tưởng lấy ra tấm
vương bài là Khương Thành thì sẽ có thể chơi chúng ta một lần, nhưng nàng ta
có nằm mơ cũng không ngờ, chúng ta lại tìm được một tấm vương bài khác.”
“Lần này nàng ta xem như trộm gà không thành còn mất cả thóc!”
Kế hoạch của các Thiên Đế, những người khác không hề hay biết gì.
Tám Thiên Thần sống ở trong tòa viên lâm kia lúc này còn đang tụ lại bàn tán
xỉa xói đây.
Họ vẫn đang suy đoán xem tại sao lại kéo dài, Khương Thành có tài cán gì
chứ…
Mà cũng ngay lúc này, trên không trung trên đỉnh đầu của bọn họ đột nhiên xuất
hiện ba luồng thần uy cuồn cuộn.
Đó là Nguyên Đế, Huyết Đế và Tu Đế cùng nhau tới.
Nhìn thấy chân dung thật của ba Chính Thần, tám người bị dọa cho một trận,
vội vàng khom người hành lễ.
Vân Hồng càng nôn nóng hơn, sáp đến trước mặt Huyết Đế.
“Tham kiến sư tôn, sao ngươi lại đột nhiên đến đây vậy?”
“Lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”
Tên thanh niên áo trắng lúc trước còn muốn lập uy ở trước mặt Khương Thành
cũng chắp tay hướng về Tu Đế.
“Tham kiến chủ thượng!”
“Không biết người đến đây là có chỉ thị gì chăng?”
Tu Đế nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Sâm Tề, lần hành động này ngươi
không cần tham gia nữa, bây giờ theo ta trở về ngay.”
“Hả?”
Không chỉ Sâm Tề, bảy người khác cũng kinh ngạc.
Không cần tham gia nữa, là có ý gì chứ?
Nam Khâu không kiềm được hỏi: “Lẽ nào là nguy cơ của Thứ Tiên giới đã được
giải trừ rồi nên không cần bọn ta ra trận nữa sao?”
Nghênh đón ánh mắt ngờ vực kia của mọi người, Tu Đế khẽ lắc đầu.
“Không phải không cần các ngươi ra trận, mà là bọn ta định rút Sâm Tề về, đổi
thành người khác xuất chiến.”
Thanh niên áo trắng bỗng nhiên chấn động, nghẹn ngào hỏi vặn lại.
“Tại sao chứ?”
Tu Đế đối mặt với Thiên Thần dưới trướng mình, cũng không biết cái gì gọi là
uyển chuyển.
“Bởi vì thực lực của ngươi không đủ, ta đã có người tốt hơn để chọn rồi.”
Mặt của thanh niên áo trắng lập tức lúc xanh lúc trắng.
Cứ giống như bị ai hung hăng đạp một đạp vậy.
Nếu như người đang đứng ở trước mặt không phải Tu Đế, hắn tuyệt đối đã nhảy
dựng lên gào thét rồi.
Tham gia hành động Thứ Tiên giới, mặc dù có cơ hội nhận được chiến lợi
phẩm, nhưng cũng không phải là công việc nhàn hạ gì.
Tuy nhiên một thần quan chỉ có thể có một người cầm Thiên Đạo chí bảo, đại
diện Chính Thần ra trận, đây vốn là một việc có ý nghĩa không hề bình thường.
Giống như cái gọi là thập đại cao thủ, bảng xếp hạng mười Thiên Thần vậy, hắn
cảm thấy bản thân được đứng vào hàng ngũ đó, cũng có nghĩa thân phận của
mình đã thăng cao.
Cái sân khấu này, có rất nhiều người chen đến vỡ đầu cũng không có tư cách
đứng lên.
Thiên Thần ở dưới trước Tu Đế có rất nhiều, thanh niên áo trắng này ban đầu vì
để đạt được cái suất này đã phải bỏ ra sự cố gắng cực kỳ lớn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao trước đó hắn lại có ác ý lớn
với Khương Thành đến vậy.
Ta đường đường là Thiên Thần còn khó khăn lắm mới có được cái cơ hội này,
ngươi chỉ là một Thánh Chủ nhỏ nhoi thôi, dựa vào cái gì chứ?
Ngươi xuất hiện ở trong đội ngũ này, vậy chẳng phải sẽ báo hại địa vị của bọn
ta cũng theo đó bị hạ thấp sao?
Nhưng hắn đâu biết chỉ trong chớp mắt, hắn đã bị đá ra như thế chứ.
Lý do còn “chân thực” như vậy, đó là xem thường ngươi, cảm thấy ngươi không
xứng.
Mặt mũi hắn biết để ở đâu đây?
Không chỉ riêng hắn, những người khác đang có mặt cũng không tài nào hiểu
nổi cái quyết định này.
Thực lực của Sâm Tề thần quan ở trong mười mấy đại thần quan của Thiên Dẫn
cung cũng được xếp vào hàng thứ hai.
Trừ khi đã phạm lỗi gì đó, nếu không chẳng cần thiết phải đổi hắn mà nhỉ?
Như thế rồi thì sau này hắn còn tạo chỗ đứng kiểu gì nữa?
Truyền ra ngoài sợ là sẽ bị thành trò cười mất.
Tuy nhiên không đợi bọn họ hỏi thêm gì khác, Huyết Đế ở bên cạnh đã tuyên bố
quyết định của bản thân.
“Vân Hồng, ngươi cũng theo ta quay về.”
“Cái gì!”
Mặt Vân Hồng lập tức không còn chút huyết sắc.
Nàng còn đang âm thầm cảm thấy bất bình thay cho Sâm Tề, nhưng có nằm mơ
cũng không ngờ ngay lập tức đã tới phiên của mình.
Dù cho đã đoán ra được nguyên nhân, nhưng nàng vẫn không thể kiềm được hỏi
ra một câu giống như vậy.
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì bọn ta có hai sự lựa chọn càng mạnh, càng tốt hơn.” Huyết Đế cũng trả
lời y như vậy.
“Giao Huyết Hải ấn ra đây.”
Hắn giơ tay về phía Vân Hồng.