Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chết chung à?”

Khương Thành có phần tò mò không hiểu vì sao hắn lại đưa ra được kết luận

này.

“Bọn ta đầu phải đang sống tốt lắm hay sao? Đâu ra mà chết chung chứ?”

“Hừ!”

Liêm Thiên hừ lạnh một cái: “Ngươi tưởng Sư tộc vì sợ các ngươi nên mới

nhượng lại Thiên Sư cốc sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“Sư tộc chỉ là lười phải trả giá bằng chút tí tẹo tổn thương mà thôi, còn thật sự

tưởng người ta không đánh lại một Phi Tiên môn cỏn con như các ngươi sao?

Xa hơn thì không nói, chớ sau lưng Sư tộc còn có U tộc, ngươi có thể chống lại

à?”

U tộc?

Thành ca không thể không ngạc nhiên đến mừng rỡ.

“Ta cầu còn không được đây nà.”

“Mong ngươi nhanh chóng bảo bọn họ giết đến đây lẹ lẹ chút, lần trước còn tiếc

là chưa đánh được đây.”

Nhìn ánh mắt chờ đợi vô cùng của hắn, Liêm Thiên nghi ngờ có phải hắn đang

trêu đùa mình để tiêu khiển một cách nghiêm trọng không.

Nhưng ánh mắt của Khương Thành nghiêm túc như vậy, chẳng có chút nào là

trêu đùa cả.

Thế là hắn hoàn toàn tức giận lên.

“Đúng là ngông cuồng không biết tự lượng sức, ngươi thế này là đang tìm

đường chết đó.”

Khương Thành thu lại nụ cười: “Ta có hơi buồn bực, sự phân tranh giữa ta với

Thiên Sư cốc có liên quan quái gì với ngươi chứ? Cho dù bọn ta có bị diệt cũng

đâu đến lượt ngươi phải nhảy cẩng lên thế đúng chứ?”

“Được, được lắm! Không cần ta lo chứ gì?”

Liêm Thiên tức đến tay chân run lên bần bật.

Trước khi đến đây, hắn còn tưởng bản thân ra mặt thì mọi người trong Phi Tiên

môn sẽ phải cúi đầu mà bái lạy nữa kìa.

Nào có hay rằng Khương Thành hoàn toàn chẳng xem hắn ra gì cả.

“Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như vậy rồi thì đừng trách ta không khách

khí.”

Nói xong, hắn phất tay áo một cách mạnh bạo rồi bay đi.

Mấy tế tư khác kia mang vẻ mặt lúng túng vô kể, vấn vương nhìn Khương

Thành, cuối cùng chỉ có thể theo đó rời đi.

Khương Thành buồn bực nhìn đám người Chân Nguyên và Mông Thuần trái

phải.

“Ta cũng đâu có đến đánh Vu tộc, tại sao vừa rồi hắn lại không muốn khách sáo

với chúng ta chứ?”

“Lẽ nào Vu tộc và Sư tộc là cùng một bọn à?”

Mọi người liền giúp hắn phổ cập về mối quan hệ giữa U tộc và Vu tộc với Sư

tộc.

Sau cùng Nguyên Chân cảm thán một tiếng.

“Xem ra Vu tộc đang tiếp nhận mệnh lệnh từ U tộc rồi.”

“Nếu không thì bọn họ dù có không giúp chúng ta cũng không đáng để phải

chạy đến đây uy hiếp chúng ta, thậm chí còn định công đánh chúng ta nữa.”

“Hóa ra là vậy ư?”

Khương Thành chau mày.

Từ sâu trong tâm, hắn vốn không muốn động đến Vu tộc, suy cho cùng thì đó

cũng là tộc quần mà Lam Đề ở.

Nhưng nếu như Liêm Thiên cứ một mực làm chó săn cho kẻ hèn thì hắn cũng sẽ

không lưu tình.

“Chỉ có thể hi vọng hắn thức thời thôi.”

Bây giờ hắn tức giận vô cùng.

Phi Tiên môn yếu như vậy mà lại dám không nể mặt mình à?

Xem ra không cần phải giữ lại nữa.

Sau khi trở về, hắn lập tức triệu tập những tế tư và thiên vu lại.

“Phi Tiên môn hành động ngang ngược, phá hỏng trật tự của suối nguồn đầu

tiên.”

“Nghe lệnh của ta, triệu tập mọi người đi tiêu diệt tông môn này.”

Các tế tư ở hiện trường vừa mới nghe nói Khương Thành đã trở về, còn đang

thảo luận có nên đi gặp đại tiên tri một cái hay không hay chờ hắn sang đây.

Nghe thấy mệnh lệnh này của Liêm Thiên, nhất thời kinh ngạc đến mất hồn.

“Đại tế tư hà tất phải làm thế chứ?”

“Khương đại tiên tri là người của mình, há lại có chuyện người mình đi đánh

người mình chứ?”

“Người của mình ư?”

Liêm Thiên cười lạnh một cái, gương mặt mang đầy vẻ chế giễu: “Sao ta lại

không nhìn ra nó là người của mình chứ?”

“Hắn có chút tôn kính nào với một đại tế tư như ta không?”

“Có chút hảo cảm nào với cả cái Vu tộc này không? Hắn cũng đáng với cái

danh đại tiên tri sao?”

Mấy tế tư đi theo hấn thầm mắng trong lòng.

Đại tiên tri là cùng cấp bạc với đại tế tư đó, ngươi ta tại sao phải tôn kính ngươi

chứ?”

Hơn nữa, không tôn kính ngươi thì có liên quan quái gì đến việc không có hảo

cảm với Vu tộc chứ?

Những tế tư ở hiện trường đa số năm đó đều từng gặp Khương Thành, đương

nhiên không muốn hắn khai chiến rồi.

“Chuyện này có phải hơi nghiêm trọng rồi không?”

“Phi Tiên môn cũng đây phải gây nên hậu họa lớn gì, nghe nói Kim Giác Sư

cũng không khai chiến với bọn họ, cũng không có tổn hại gì.”

“Hơn nữa bọn họ cũng có tiến công lên thượng du đâu, tiêu diệt hết cả thì quá

đáng quá rồi…”

Nhưng Liêm Thiên lại không bận tâm thái độ của bọn họ.

“Hừ, mấy lời này các ngươi đi mà nói với U tộc đi.”

“Không tiêu diệt Phi Tiên môn thì tương lai kẻ bị diệt sẽ là Vu tộc chúng ta, các

ngươi chọn cái nào hả?”

Hắn lướt nhìn đám cấp cao của Vu tộc một cách lạnh lùng, trách móc không

chút lưu tình.

“Còn tưởng thật sự có chỗ đứng được trong Khư giới dễ lắm sao?”

“Nếu không phải ta bôn ba, kết giao với các tộc thì Vu tộc có thể sống những

ngày tháng yên ổn sao?”

“Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức mang tộc xuất động, san bằng Phi Tiên môn.”

Nghe thấy mệnh lệnh này, rất nhiều tế tư ở hiện trường rơi vào trầm tư.

Vẫn là câu nói đó, nơi Phi Tiên môn tiến công là Thiên Sư cốc, hoàn toàn chẳng

liên quan đến Vu tộc.

Chúng ta chạy đến tiến công người ta, đó chẳng phải là ăn no đấm luôn à?

Chuyện này đâu đáng!’

Liêm Thiên chờ một hồi cũng chỉ thấy có năm tế tư với mười mấy thiên vu

đứng sau hắn.

hơn hai người tế tư còn lại đều không có động tĩnh gì cả.

Chuyện này khiến hắn tức tối vô cùng, hóa ra bản thân làm ăn ở Vu tộc nhiều

năm như vậy mà lại không có tiếng nói vậy ư?

“Mệnh lệnh của ta mà cũng không nghe, sao hả? Các ngươi đều muốn làm phản

đồ cả rồi sao?”

“Bọn họ không phải phản đồ, chỉ là không muốn ra tay với người mình mà

thôi.”

Trong lúc nó chuyện thì Minh Đồng đại tế tư đã rất lâu không quản chuyện thế

gian bước vào.

Hắn cũng vừa mới có được tin tức của Khương Thành nên mới hiếm khi đi ra.

“Khương Thành là đại tiên tri của tộc ta.”

“Ngươi là đại tế tư, đã không giúp hắn rồi, ngược lại còn muốn đối phó với hắn,

ngươi muốn gì đây?”

Nhìn thấy Minh Đồng, trong mắt Liêm Thiên hiện lên đôi chút phẫn nộ.

“Chức vị đại tiên tri của hắn chưa từng có được sự đồng ý của ta.”

“Ta cũng chưa từng xem hắn là người của mình.”

Minh Đồng lắc đầu cảm thán: “Ngươi hà tất phải như thế?”

Liêm Thiên hừ lạnh một tiếng thét lớn: “Ta là vì từ tồn tại tiếp tục của Vu tộc,

không giống như ngươi, căn bản không hiểu được pháp tắc sinh tồn ở Khư

giới.”

“Với chút thực lực đấy của Phi Tiên môn mà cũng không biết điều bước chân

vào Thiên Sư cốc, đáng đời bọn họ bị trừng phạt, chúng ta chỉ thay trời hành

đạo mà thôi.”

“Cho dù chúng ta không ra tay thì U tộc lẽ nào không đích thân đi thu dẹp bọn

họ à?”

“Vậy thì cứ để U tộc tự mình ra tay là được rồi.”

Minh Đồng chẳng hề nhượng bộ, nói một cách kính nể: “Lam Đề tộc trưởng

đến từ Phi Tiên môn, Khương tiên tri cũng ở Phi Tiên môn.”

“Cho dù có thế nào thì chuyện tiến công vào đó cũng không nên là chúng ta.”

Lời nói này của hắn làm rất nhiều tế tư ở hiện trường liên tục gật đầu, tỏ ra tán

đồng.

“Không sai, chính là đạo lí này.”

“Cho dù chúng ta không giúp Phi Tiên môn thì cũng không đến mức chủ động

tiến công bọn họ.”

“Thế thì không có đạo nghĩa quá rồi.”

Bị bọn họ nói như thế, mấy tế tư vốn còn đứng sau lưng Liêm Thiên lại giảm đi

hai người.

Điều này làm Liêm Thiên càng tức run người hơn.

“Cố chấp ngu muội! Ngu xuẩn.”

“Phi Tiên môn không bao lâu nữa sẽ bị tiêu diệt, các ngươi cứ chờ đó đi.”

Nói xong, hắn bất chấp sựu cản trở của đám người Minh Đồng, mang theo ba tế

tư và mười mấy thiên vu cùng hơn ngàn tộc nhân Vu tộc đang thầm mắng mỏ

trong bụng giết sang hướng Phi Tiên môn.

Chẳng bao lâu, Thành ca đã có được tin tức Vu tộc đến tập kích.

“Hắn thật sự đến rồi, xem ra chỉ có thể cố mà thu dẹp hắn thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK