giới?”
Mông Thuần lắc đầu: “Những người khác thì đều ở đó, nhưng đám của Kỷ
chưởng môn và Mạc Trần trưởng lão thì vẫn chưa về.”
Khương Thành nhíu mày: “Các nàng không ở Khư giới sao?”
Mông Thuần thầm nói, ta cũng muốn hỏi ngươi cái vấn đề này đấy.
Chẳng phải Kỷ chưởng môn bọn họ tham gia trận chiến tranh đoạt Thần vị
chung với ngươi à?
“Đâu có đâu, nhưng mà Khư giới rất lớn, có lẽ là cách quá xa nên bọn ta không
nghe ngóng được tin tức của các nàng cũng không chừng.”
Khương Thành âm thầm thở dài một hơi, xem ra tung tích của đám người Kỷ
Linh Hàm và Lâm Ninh vẫn phải tiếp tục tìm tiếp rồi.
Dù như thế nào, bắt buộc phải đến Khư giới một chuyến thôi.
“Đúng rồi, sao ngươi lại ở chung với cái đám tộc nhân của U tộc thế?”
Nhắc đến U tộc, Mông Thuần cũng hơi mơ hồ.
“Thực ra trước đó bọn ta không hề tiếp xúc với bọn chúng.”
“Hình như U tộc có một xíu quan hệ với Vu tộc, bọn chúng định đến Nguyên
Tiên giới để giao dịch một số bảo vật.”
“Nhưng U tộc không hiểu gì về Nguyên Tiên giới, Vu tộc thì cũng rất ít đi lại
bên ngoài, vậy nên đã ủy thác Phi Tiên môn chúng ta phái một người làm hướng
dẫn cho bọn chúng, phụ trách việc liên hệ thương lượng với thương hội bên
này.”
Tin tức mà Mông Thuần mang lại khiến cho tất cả tiên nhân đang có mặt đều
được mở mang tầm mắt.
Có thể dự đoán được, chẳng mấy chốc thì tin tức này sẽ lan truyền khắp Nguyên
Tiên giới.
Khương Thành cũng không tiếp tục hỏi tới nữa.
Dẫu sao bản thân hắn cũng sắp đến đó rồi, chi bằng tự mình trải nghiệm thì hơn.
Huống hồ năm trăm nghìn môn đồ của Phi Tiên môn còn đang ở Khư giới, vì để
tránh sinh thêm phiền phức, tạm thời vẫn chưa phải lúc thích hợp để công khai
vị trí của lối vào ra bên ngoài.
Ở lại Thương Môn cung thêm vài ngày, Cẩn Võ Chính Thần vật vã tốn sức cuối
cùng đã gom đủ ba phần nguyên liệu.
Sau đó ca này tính đi với Mông Thuần đến Khư giới.
Nhưng Lẫm Đế lại kiên quyết muốn đi cùng.
“Ta tìm môn đồ của ta, ngươi đi theo góp vui cái gì chứ?”
Khương Thành rất không muốn mang nàng đi chung.
Dẫu sao thực lực của nàng cũng quá mạnh, mang theo bên cạnh rất có thể sẽ
chiếm hết spotlight của hắn.
Nhưng Lẫm Đế cũng có lý do của riêng mình: “Ngươi vẫn chưa trả hết ba món
chí bảo kia, ta bắt buộc phải tiếp tục canh chừng ngươi.”
“Ngươi có hứng thú với Khư giới rồi chứ gì?”
Khương Thành cũng không cản nổi nàng, cuối cùng cả ba người đồng hành
cùng đến một dãy núi nằm ở phía Nam của Thương Môn cung.
Nơi này thực ra là vị trí của Vân Bái vực ở Nguyên Tiên giới năm xưa, cách
vùng biên của Nguyên Tiên giới bây giờ xa vô cùng.
“Lối vào Khư giới lại ở đây á?”
“Đúng rồi, lần đầu tiên bọn ta đến nơi này cũng rất ngạc nhiên.”
Mông Thuần nói: “Nghe nói Khư giới có tất cả sau lối vào ở Nguyên Tiên giới,
nhưng ta chỉ biết có mỗi cái này thôi.”
“Là vậy à?”
Lẫm Đế khẽ nhíu mày: “Vậy xem ra, Khư giới hẳn là có không ít người từng
đến Nguyên Tiên giới.”
Khương Thành không quan tâm mấy đến chuyện này.
“Nguyên Tiên giới to như vậy, người của Khư giới đến thì cứ đến thôi.”
Dưới sự dẫn đường của Mông Thuần, ca ba người tiến vào một sơn cốc.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở phía trên không của một con suối nhỏ nằm trong
sơn cốc.
Suối nhỏ róc rách chỉ rộng khoảng vài thước, bên suối cỏ dại mọc um tùm,
nhưng dòng nước chảy thì lại trong suốt thấy được đáy.
Khương Thành đứng ở trên không, có thể nhìn rõ được hòn đá ở dưới đáy nước.
Dòng suối uốn lượn, cuối cùng chảy vào một cái đầm nhỏ ở cách đó không xa.
“Lối vào Khư giới nằm ở ngay cái đầm nhỏ kia.”
“Cái gì?”
Nghe Mông Thuần nói câu kia, Thành ca cảm thấy vô cùng khó tin.
“Lối vào Khư giới đơn sơ thế á, chẳng có một chút thể diện nào luôn?”
Hắn đang muốn trực tiếp bay thẳng đến bên trong cái đầm nhỏ thì lại bị Mông
Thuần cản lại.
“Khương chưởng môn đợi đã, trực tiếp nhảy vào trong đầm nước sẽ không đến
được Khư giới đâu.”
“Chỉ có men theo dòng suối chảy này trôi vào đó mới được thôi.”
“Còn có cái loại này nữa hả?”
Khương Thành và Lẫm Đế cũng phải chặc lưỡi kinh ngạc.
Ba người lần lượt đáp xuống dưới, sau đó đi vào suối nước.
Kế đến, khung cảnh kì diệu xuất hiện.
Suối nước kia rất cạn, chỉ vừa qua đầu gối thôi.
Cả ba người không hề dùng bất kỳ năng lực nào, nhưng lại thật sự bị dòng suối
đẩy trôi xuống dưới.
Khương Thành có thể nhìn thấy Mông Thuần và Lẫm Đế, nhưng lại không còn
nhìn thấy cỏ dại và đá ở bên cạnh nữa.
Cảnh tượng ở trước mắt không ngừng biến hóa.
Lúc thì vượt qua sông biển, lúc thì băng qua dãy núi, lúc lại xuyên qua bầu trời
sao bao la.
Với thực lực của hắn, lại không thể phân chính xác được đâu là thực và đâu là
huyễn cảnh.
Bên tai đôi khi vang lên tiếng côn trùng ve sầu, đôi lúc là tiếng đại hồng chung,
đôi lúc lại tĩnh mịch vô cùng.
Đạo tâm của hắn mơ hồ rơi vào trạng thái yên tĩnh, trạng thái đó giống như
người ta rơi vào trạng thái nhập định vậy.
Ngay lúc hắn đang hồi tưởng dư vị thì dưới chân đã là một vùng cỏ hoang.
Xung quanh không còn là Nguyên Tiên giới nữa, mà là Khư giới.
Lẫm Đế là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh.
Với thực lực đường đường cấp bậc Chính Thần của nàng cũng không khỏi cảm
thán tán thưởng.
“Thần kỳ quá.”
“Đây là thủ đoạn gì thế, ta lại không cảm nhận được không gian biến đổi.”
Khương Thành cũng không biết đây là thủ đoạn gì, hắn đang bận quan sát cái
địa phương mới này.
Đối với hắn thì việc tiến vào một vị diện mới đã như là chuyện cơm bữa rồi.
Thế giới trước mắt cũng có hoa, cỏ, cây, lá, cá, côn trùng, chim, thú, và thậm
chí cũng là một sơn cốc.
Nhưng hắn đã không còn phát hiện được sự tồn tại quen thuộc của Thiên Đạo
và căn nguyên nữa.
Dưới tình huống bình thường, thế giới như thế này đã sớm trở nên hết sức hỗn
loạn hoặc thậm chí là sụp đổ bởi vì không có vòng tuần hoàn bình thường.
Tuy nhiên, cái thế giới ở trước mắt này, lại núi non tươi đẹp, chim hót hoa thơm,
tiên lực dồi dào lại vô cùng trật tự, rõ ràng là bình thường đến không thể bình
thường hơn.
Đến với cái thế giới này, Khương Thành hoàn toàn không cần phải tập thích
ứng gì cả.
Không có Thiên Đạo, đạo quy tắc tự thân của hắn vẫn còn ở đấy, thánh giới
cũng vẫn có thể sử dụng như thường.
Điểm khác biệt duy nhất đó là, vì không có căn nguyên nên hệ thống nguyên
thuật của hắn chỉ có thể sử dụng lực huyền văn, khiến cho uy lực bị giảm mạnh.
“Sao lại làm được thế chứ?”
Hắn cảm thấy rất khó tin.
“Đến Thiên Đạo cũng không có, cái thế giới này sao có thể chứa được nhiều
cao thủ như thế?”
Lẫm Đế ở một bên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong cảm giác mới mẻ.
Nàng không có hệ thống nguyên thuật, vậy nên thực lực giảm mạnh không ít.
Nhưng may thay, đạo thần đính kèm đạo ấn ở trong cơ thể nàng vẫn có thể được
sử dụng bình thường.
Ưu thế của Chính Thần không hề biến mất vì thoát khỏi phạm vi của Thiên
Đạo.
“Khư giới là như thế đó, năm xưa lúc bọn ta đến đây cũng không quen lắm.”
Mông Thuần vui vẻ đưa hai người bay ra phía ngoài sơn cốc.
Trên đường đi, hắn cũng không quên giới thiệu cho bọn họ tình hình của Khư
giới.
“Thực ra Khư giới cũng có nơi hỗn loạn mất trật tự.”
“Sở dĩ chỗ của chúng ta bình thường như vậy là bởi vì được ở trong phạm vi
bao phủ của một trong các suối nguồn.”
Lẫm Đế không hiểu hỏi: “Suối nguồn? Đó là cái gì?”
Mông Thuần vẫn có sự kính sợ tận sâu trong xương tủy với cái người từng là
Thiên Đế, là cấp trên của cấp trên đứng đầu của mình.
“Cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết là suối nguồn có thể ổn định
một vùng trời đất, đồng thời còn cung cấp cả lực Tiên Nguyên nữa.”
“Nếu cách xa suối nguồn thì sẽ là nơi hỗn loạn cằn cỗi, ở đó vừa không thể nào
hấp thu được lực Tiên Nguyên, vừa không thể ngộ đạo.”
“Bởi vậy nên các quần tộc ở đây đều sẽ đóng quân cắm chốt ở khu vực gần suối
nguồn.”
“Thì ra là vậy.”
Khương Thành cũng liên tưởng đến nếp sống ở trần gian.
Dân chăn nuôi sống dọc theo nơi có đồng cỏ và nguồn nước, còn nông canh thì
sẽ tụ tập ở xung quanh hệ thống sông ngòi.
Mặc dù suối nguồn của Khư giới không phải là nguồn nước, nhưng ý nghĩa
cũng không khác là mấy.
Suy nghĩ của hắn chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến vài thứ gì đó.
“Nếu như suối nguồn quan trọng như thế, vậy chẳng phải sẽ xảy ra tranh đoạt
sao?”