nhanh chóng.
Trong nháy mắt, tất cả các pháo đài tỏa sáng ánh sáng màu xanh thẳm cùng một
lúc.
Tầng tầng lớp lớp, lấp lánh một bầu không khí nguy hiểm.
Những pháo đài này không phải là đồ trang trí.
Là mặt trận tiền tuyến, mỗi một tòa pháo đài là một đại trận.
Kết nối với nhau, uy năng có sẵn sẽ được nhân đôi, có khả năng phòng ngự vô
cùng đáng sợ.
Đại trận này sáng lên, có nghĩa là đối phương cũng không có ý định đàm phán.
Thay vào đó, đối phương dự định ngăn chặn tất cả mọi người của quân đoàn thứ
tám ở bên ngoài, không cho bọn họ vào cửa.
Lúc này, bên trong pháo đài trung tâm ở phía sau, Hạng Lê, Mạnh Lâm và một
đám phụ tá đang xem cảnh tượng ngoài cửa doanh trại.
Ông lão tóc hoa râm vuốt râu, thản nhiên cười nói: “Lần này, chủ soái mới của
chúng ta xem như bị làm thành một kẻ ngốc rồi.”
“Quân đoàn thứ tám nghe nói là thân vệ đoàn của hắn, hiện tại đã bị cướp
không còn một mảnh, chắc chắn hắn sẽ không cam tâm.”
“Không cam tâm thì cũng phải nhịn.”
Khóe miệng Hạng Lê treo một ý mỉa mai.
“Bài học lần này, xem như là một bài học chúng ta dạy cho hắn.”
“Thứ không có bản lĩnh bảo vệ thì đừng khoe khoang.”
“Đây không phải là lực lượng mà hắn có thể kiểm soát được, cũng đừng mơ
tưởng được tranh phần.”
“Ha ha ha ha…”
Vài thống lĩnh cười vui sướng.
“Bị ngăn bên ngoài pháo đài, chắc chắn hắn rất tức giận.”
“Chắc chắn rồi, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, ngay cả cơ hội thương
lượng chúng ta cũng không cho hắn.”
“Hiện tại, việc duy nhất hắn có thể làm, cũng chỉ có chạy trở về một cách chán
nản, cáo trạng với phía trên.”
Tiên tướng Mạnh Lâm của quân đoàn thứ tư thong thả nói: “Với chiến tích của
chúng ta, phía trên hoàn toàn không nỡ động vào chúng ta.”
“Nhiều nhất chỉ có thể quở trách vài câu không đau không ngứa, lô trang bị đó
vẫn thuộc về chúng ta.”
“Về phần chủ soái mới của hắn, ngược lại sẽ bị gắn mác là vô năng!”
Mà bên ngoài vào lúc này, Mông Thuần và Xích Linh cũng bay đến rìa pháo
đài.
Có Khương Thành ở bên cạnh, thắt lưng của hai người cứng rắn.
Ngăn cách với pháo đài đại trận, hét lớn vào bên trong.
“Người của quân đoàn thứ tư, các ngươi thật to gan!”
“Cướp trang bị của bọn ta, thế mà còn dám mở đại trận để cản trở!”
Màn ánh sáng của đại trận vô hình vô chất, không ngăn cách với thanh âm,
người bên trong có thể nghe được rõ ràng.
Chỉ nhìn thấy hai đội trưởng cấp Chí Tôn đang không nhanh không chậm bay
tới.
Sau khi bay đến thì liếc xéo Mông Thuần và Xích Linh, lúc này mới dở ngô dở
khoai nói: “Quân đoàn thứ tư của bọn ta mở pháo đài đại trận, liên quan gì đến
quân đoàn thứ tám của các ngươi?”
“Đây là mệnh lệnh của chủ tướng bọn ta, các ngươi có tư cách gì bảo bọn ta rút
khỏi đại trận?”
Còn chuyện cướp trang bị, hai người xem như không có chuyện gì xảy ra, trực
tiếp lảng tránh.
Bên trong pháo đài, mấy chục ngàn người của quân đoàn thứ tư hoặc là tụm
năm tụm ba, hoặc là vênh mặt khoanh tay, cứ trêu tức nhìn quân đoàn thứ tám
như vậy.
Trang bị của các ngươi là do bọn ta cướp, các ngươi có thể làm gì được bọn ta?
Mông Thuần và Xích Linh suýt nữa bị bọn họ chọc cho tức giận đến bùng nổ.
Từ khi nào mà ngay cả đội trưởng cũng dám xem thường bọn họ?
“To gan!”
“Hiện tại Khương chủ soái đã đích thân đến đây, nhanh chóng rút đại trận
xuống, chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của hắn?”
Hai đội trưởng đó sâu kín nhìn Khương Thành, sau đó hắng giọng.
“Các trinh sát tiền tuyến báo cáo, Thái Thuỷ Trọc Ma sẽ phản công hàng loạt
trong thời gian tới.”
“Bọn ta nhất định phải mở pháo đài đại trận, duy trì trạng thái phòng ngự và
canh gác cấp cao nhất.”
“Tình hình quân sự khẩn cấp, cho dù là chủ soái đích thân đến, cũng thứ cho
khó theo mệnh!”
“Lẽ nào lại như vậy!”
Mọi người của quân đoàn thứ tám suýt nữa tức giận đến mức nhồi máu cơ tim.
Lại còn trọc ma xâm phạm, xem bọn ta là kẻ ngốc sao?
Lúc nảy các ngươi còn chủ động tấn công, cướp của quân đoàn thứ tám bọn ta.
Sau đó lại phòng ngự trọc ma xâm phạm?
Đám người Lăng Hầu không khỏi nhìn về phía Khương Thành.
Mọi người đều biết rằng đối phương chỉ đang mượn cớ, nhưng ngươi có thể làm
gì?
Trong tương lai, tin tức này truyền ra ngoài, hai đội trưởng ngăn cản chủ soái là
ngươi ở ngoài, điều đó thật sự là huỷ hoại danh tiếng cả một đời.
Mà những tiên nhân của quân đoàn thứ tư bên trong pháo đài cũng cất tiếng
cười to.
“Đúng vậy, tình hình quân sự của chúng ta rất khẩn cấp.”
“Đám người nhàn rỗi còn không mau nhanh chóng rút lui?”
“Đừng đợi đến khi lũ trọc ma đánh đến đây, không phá vỡ đại trận của chúng ta,
ngược lại còn tiêu diệt hết tất cả các ngươi.”
“Đến lúc đó còn phải nhờ bọn ta giúp các ngươi nhặt xác…”
Cho dù là Hạng Lê hay Mạnh Lâm ở bên trong, hay là đám người Lăng Hầu và
n Bình ở bên ngoài, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Khương Thành.
Theo quan điểm của họ, lần này thực sự không còn cách nào khác.
Lý do của đối phương đường đường chính chính, đại trận lại kiên cố không thể
phá hủy. Ngoài việc quay trở lại, thực sự không có giải pháp nào khác cho vấn
đề này.
Đáp lại ánh mắt của mọi người, Khương Thành chậm rãi bay đến rìa màn ánh
sáng của đại trận.
“Ta đã luôn nghe nói hai quân đoàn tiền tuyến các ngươi chuyên nghiệp như thế
nào, hiện tại nhìn thấy, cũng chỉ có như vậy mà thôi.”
Hắn vươn tay gõ vào màn ánh sáng.
Từng luồng ánh sáng lấp lánh xoay tròn lướt nhẹ từ các đốt ngón tay ra ngoài,
giống như gợn sóng lăn tăn.
Chỉ với một cái chạm nhẹ, hắn đã cảm nhận được lực phản công mạnh mẽ.
Nếu không phải thực lực của hắn đủ mạnh, không chừng đã bị chấn động đến
mức lùi lại phía sau vài bước.
Nhưng hắn cũng đã nhìn ra được, đây là Tử Hoa Liên Tinh Trận.
Đại trận này có sức mạnh phòng ngự phản kích cấp độ bát giai, nhưng về bản
chất nó thực chất chỉ là đạo trận thất giai.
Chẳng qua là từng pháo đài liên kết với nhau, dưới sự bổ sung trợ giúp lẫn
nhau, phụ trợ lẫn nhau, mới tạo nên hiệu quả của đạo trận bát giai.
“Đối mặt với Thái Thuỷ Trọc Ma mà các ngươi chỉ trông cậy vào một đại trận
rách nát như thế này?”
“Ta rất thất vọng về các ngươi đó.”
Nếu như Khương Thành cũng gào thét mắng chửi một cách giận dữ, vậy thì
người bên trong sẽ thờ ơ không lên tiếng, thậm chí còn đắc ý hơn.
Nhưng giọng điệu xem thường này, lại chọc trúng vảy ngược của bọn họ.
Phải biết rằng, quân đoàn thứ tư vẫn luôn tự cho mình là con át chủ bài.
Cảm giác ưu việt được tạo ra bởi thành tựu và chiến tích hiển hách, đã trở thành
chất riêng trong xương cốt của quân đoàn này.
Thất vọng, rách nát, chỉ có như vậy…
Những từ này đủ để kích thích bọn họ sâu sắc.
Trong nháy mắt, sắc mặt của hai tiểu đội trưởng trở nên vô cùng khó coi, mà
mặt của những tiên nhân của quân đoàn thứ tư ở bên trong đều sa sầm.
“Khương chủ soái, nể mặt Tử Tiêu Cung, bọn ta cho ngươi mặt mũi gọi ngươi
một tiếng chủ soái.”
“Nhưng mà điều này không có nghĩa là ngươi có thể nói xằng nói bậy, sỉ nhục
bọn ta một cách tuỳ tiện!”
“Sỉ nhục?”
Thành ca cười khẽ.
“Các ngươi quá xem trọng bản thân rồi đó.”
“Các ngươi còn không đáng để ta đặc biệt sỉ nhục đâu.”
“Bổn soái chỉ nói chút sự thật mà thôi, đây thật sự là một đại trận rách nát, vừa
đâm sẽ rách.”
“Trông cậy vào trận pháp giấy dán này để ngăn chặn trọc ma, ta chỉ có thể nói
rằng chủ tướng của các ngươi quá ngây thơ.”
Hắn hành động như thể bản thân mới là chuyên gia đánh trọc ma vậy.
Lăng Hầu ở bên cạnh âm thầm chửi bới, nếu không phải ta biết ngay cả Nguyên
Thanh Tiên Dịch mà ngươi cũng chưa từng nghe đến, suýt nữa ta cũng tin rồi.
Ngay cả Hạng Lê và Mạnh Lâm bên trong pháo đài cũng không cười nữa.
“Giọng điệu của hắn cũng thật lớn!”
“Đáng ghét, xem ra chúng ta dạy dỗ hắn chưa đủ, vẫn còn quá nhân từ!”
“Dám bôi nhọ sỉ nhục quân đoàn thứ tư, chuyện này ta nhớ kỹ!”
Lần này, ngay cả hai chủ tướng Hạng Lê và Mạnh Lâm, Thành ca cũng làm cho
nhục nhã, quân đoàn thứ tư không thể chịu đựng được nữa.
Rất nhiều người lần lượt xông đến rìa đại trận kêu gào